Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1218: Rút vốn

"Giám đốc Trương, chúng ta... cắt đứt rồi rút lui đi! Chúng ta không cần đánh trận này nữa!"

Trong văn phòng của 'Công ty KHKT Thịnh Đằng'.

Nhiếp Tiểu Bình rất sợ hãi.

Tháng 8 là tháng mà đơn hàng 'Hồng Uy Mini' của họ bùng nổ, kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng cùng lúc đó, cũng tháng 8, anh dần dần nhận ra một số xu hướng bất thường.

Tư bản mà Trương Thắng từng tìm đến gần như đồng loạt rút khỏi 'phần mềm gọi taxi'.

Có người còn chẳng thèm nói một tiếng với Trương Thắng mà đã bán cổ phần cho tư bản nhỏ cỡ vừa khác.

Mặc dù có hợp đồng nhưng trong hợp đồng không có điều khoản nào quy định họ không được bán cổ phần của mình...

Nhưng trong mỗi xu hướng đều có kẻ địch mạnh bủa vây!

Nhiếp Tiểu Bình đột nhiên không dám nghĩ nữa!

Một cơn mưa bão tư bản chưa từng có sắp nhắm vào Trương Thắng.

Không, không phải nếu, hiện tại, nhìn từ mọi mặt thì cũng đã có dấu hiệu bốn bề thụ địch!

Nhiếp Tiểu Bình ngày càng nhận thức được việc bán cổ phần này là bất thường.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, là từ Đổng Hiểu Tịnh của 'Tinh Quang Vị Lai'.

Nhiều nhất thì...

Anh nhìn Trương Thắng.

Càng leo cao càng nhận ra lằn ranh tư bản bắt mắt kia...

Là vi phạm các quy định quản lý.

Lần này, nếu tất cả đều nổi lên...

"Giám đốc Trương..."

Mọi ngành nghề của Trương Thắng đều là xu hướng!

"Chủ tịch Đổng."

Nhưng ánh mắt của Trương Thắng vẫn bình tĩnh, không đáp lại lời của Nhiếp Tiểu Bình, hình như là đang trầm tư.

Đổng Hiểu Tịnh là con gái của Đổng Trung Quân, đại diện cho 'Epps Capital' đằng sau Đổng Trung Quân.

"Con gái của thầy Liễu – Liễu Hồng sắp bước chân vào lĩnh vực gọi taxi. Năm trước, 'Epps Capital' chúng tôi được ơn thầy Liễu... Cha tôi, Đổng Trung Quân, là thành viên của 'Hội Đại Sơn'... Cha tôi cảm thấy thẹn với cậu, dù sao trước đây chúng ta đã hợp tác vui vẻ, ông ấy rất thưởng thức cậu, nhưng... tóm lại, tôi thay mặt cha mình gọi cho cậu, đồng thời thay ông ấy gửi lời xin lỗi đến cậu..." – Thái độ của Đổng Hiểu Tịnh rất chân thành.

Đổng Hiểu Tịnh ở đầu bên kia điện thoại do dự một lát, nghe Trương Thắng nhàn nhạt trả lời, lại bổ sung thêm một câu.

Trương Thắng gật đầu và định cúp điện thoại, Đổng Hiểu Tịnh đột nhiên do dự một lúc:

"Ồ."

"Đúng là thế..."

"Tôi cũng rút vốn."

Nói xong, Đổng Hiểu Tịnh thở dài:

Trương Thắng im lặng lắng nghe.

"Có lẽ cậu có suy nghĩ của riêng mình, nhưng giám đốc Trương, nhà họ Liễu phức tạp hơn tôi và cậu tưởng, độ phủ sóng của họ trong đầu tư gần như toàn diện, chúng tôi có nghe qua đại khái thái độ của nhà họ Liễu, tôi chưa từng thấy họ lại cố chấp với một ngành nghề nào đến thế..." – Đổng Hiểu Tịnh nói rất nhiều trong điện thoại.

"Giám đốc Trương, xin lỗi, lần này tôi không thể hợp tác với cậu nữa..."

"Giám đốc Trương..."

"Mời chủ tịch Đổng nói..."

"Tôi nghe nói giám đốc Liễu – Liễu Hồng từng gặp cậu và định mời cậu hợp tác 'gọi taxi' phải không?"

"Có thể tiết lộ là tại sao không?"

"Ồ."

"Cổ phần của chúng tôi đã chuyển nhượng cho các tư bản vừa và nhỏ khác, thỏa thuận ký kết giống như thỏa thuận ban đầu, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm đầu tư và nhận cổ tức, không chịu trách nhiệm tham gia quản lý..."

"Không sao đâu, vậy cổ phần của cô..."

"Giám đốc Trương, không bằng tôi giúp cậu hẹn gặp Liễu Hồng, tôi và cô ấy cũng coi như là chị em... oan gia nên giải không nên kết, thêm một người bạn là thêm một con đường..."

"Không cần..."

"Giám đốc Trương, hiện tại không phải là lúc bốc đồng, lần trước vây quét, có người từ trên xuống giúp cậu giải quyết, nhưng lần này có thể là một cuộc chiến tư bản mà ngay cả phía trên cũng sẽ không can thiệp... và chúng tôi, kể cả một số ngân hàng, có lẽ đều sẽ không cho cậu vay tiền..."

"Không sao..." – Trương Thắng cười.

Sau đó cúp điện thoại.

Tuy Nhiếp Tiểu Bình không biết Trương Thắng gọi cho ai, nhưng đại khái đoán được, rất có thể cuộc gọi này chẳng mấy tốt lành gì.

"Giám đốc Nhiếp, anh đi làm việc trước đi."

"Giám đốc Trương..."

"Không sao đâu..."

Nhiếp Tiểu Bình do dự một lát, cuối cùng gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Sau khi Nhiếp Tiểu Bình đi, Hứa Quang Tiêu nghiêm trọng nhìn Trương Thắng:

"Giám đốc Trương, chúng ta..."

Đây dường như là câu chuyện bối cảnh của 'Happy Anipop'.

'Một đêm nọ, trên trơi rơi xuống một hạt đậu thần kỳ, tình cờ trúng gần nhà trưởng thôn trong Khu rừng mộng mơ. Sau khi hạt giống rơi xuống đất, nó hấp thụ nước trong ao, lớn lên nhanh chóng và biến thành một cây nho cao chót vót trong đêm... Sáng hôm sau, khi dân làng thức dậy thì nhìn thấy những cây dây leo khổng lồ, họ rất sốc và tụ tập lại bàn tán. Có người nói hình như thấy được ngôi nhà của trưởng làng trên cây nho cao chót vót kia. Có người kêu gọi leo lên để cứu trưởng làng... '

Sau đó, anh nhìn thấy đoạn văn này.

Sắc mặt Hứa Quang Tiêu không khỏi nghiêm túc.

"Tôi có thể làm gì được chứ?"

"Một mặt, anh nói với giám đốc Lưu Trường Vũ tiếp tục phát triển hệ thống thanh toán của nhóm dự án 'WeChat', mặt khác... anh giúp tôi làm một con game di động..."

"Game gì?"

"'Happy Anipop'!"

"Cái gì?"

"'Happy Anipop'!"

"..." – Hứa Quang Tiêu nhìn Trương Thắng.

Lại thấy Trương Thắng cúi đầu viết vài chữ.

Trương Thắng sắc mặt nhẹ nhàng, mỉm cười, nhưng lần đầu tiên nói ra câu 'hơi khó đánh'.

Hứa Quang Tiêu nhìn Trương Thắng.

"Chúng ta có ưu thế, các sản nghiệp không chết được, trận chiến tiếp theo có thể sẽ hơi khó đánh hơn một chút... Nhưng chỉ cần có thể tồn tại được nửa năm, chúng ta sẽ thực sự ngồi lên bàn đánh bài..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận