Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 530. Bất Dạ là...

Chương 530: Bất Dạ là...

Trưa.

Chị Dương Thần – tổng biên tập của Nhà xuất bản Khải Minh Tinh đang trò chuyện phiếm về và sách mới với Lâm Hạ.

Sau khi nói chuyện xong thì lại hàn huyên với Lâm Hạ về sách mới.

Lúc này...

Điện thoại của Dương Thần vang lên.

Là Trang web tiếng Trung Khải Minh gọi đến.

Dương Thần nhận điện thoại.

"Liên lạc được với Bất Dạ rồi?"

"..."

Cuốn tiểu thuyết Phá Vỡ Bầu Trời mà Dương Thần coi trọng nhất lại vẫn chưa thể liên lạc được với chính tác giả.

"Được được được! Cậu đưa số của Bất Dạ cho tôi, để tôi tự mình nói chuyện với cậu ấy!"

Họ cẩn thận lựa chọn hàng chục bộ tiểu thuyết web, lên kế hoạch thực hiện một sự kiện và sau đó cùng xuất bản chúng.

Sau đó cô nhấc điện thoại lên và bấm gọi số của đối phương.

Các sản phẩm sách bằng giấy truyền thống đã dần chấm dứt khi sản phẩm điện tử tấn công.

"Được rồi, cảm ơn!"

Nhưng...

Sự bùng nổ của tiểu thuyết online cũng như sự nổi tiếng của tiểu thuyết mạng đã khiến Nhà xuất bản Khải Minh Tinh dần cân nhắc ý tưởng về miếng bánh này...

"'..."

"Thầy Bất Dạ, thầy ở Yến Kinh ạ?"

Bộ tiểu thuyết này trên website cũng bị dừng viết một đoạn thời gian, nhưng dường như không ảnh hưởng đến độ hot của nó mà ngược lại lượng tiêu thụ vẫn rất mạnh!

"Phải!"

Sau khi Dương Thần trả lời điện thoại thì hơi hưng phấn.

Một lúc sau.

Chỉ cảm thấy tác giả Bất Dạ trong điện thoại có vẻ hơi quen thuộc.

"Ok!"

"Ừm, tiện thì tiện, nhưng muốn trò chuyện đúng là phải cần đến nhà ăn, đã vậy thì để tôi hỏi bạn mình chút đã xem có cách nào không?"

"Ồ? Thế vừa hay tôi cũng ở gần..."

"Trương Thắng, trùng hợp thế, cậu cũng ở đây ư?"

"À thế thì tốt quá, chiều nay thầy rảnh không? Tự giới thiệu chút tôi là Dương Thần của Nhà xuất bản Khải Minh Tinh, bây giờ chúng tôi đang ở Nhà hàng Bàn Tiểu An..."

Dương Thần nhìn Trương Thắng, đầu tiên là mỉm cười, sau đó nghe thấy lời của Trương Thắng, đồng tử đột nhiên co lại!

"Chào cậu, hả, từ đã, cậu, cậu là Bất Dạ?"

"À, Lâm Hạ, chị Dương, xin chào, tôi đoán vị tay to trong miệng chị hẳn là Lâm Hạ, ha ha..."

"Vậy cậu qua đây đi? Ở đây có vị tay to thần bí đấy..."

"Tốt!"

Lâm Hạ lấy điện thoại ra gọi cho Trương Thắng.

Không ngờ điện thoại lại vang lên.

Dương Thần trả lời điện thoại xong.

"Liên lạc được rồi, cậu ấy đến ngay đây, cô Lâm Hạ thấy sao? Nếu không tiện thì chúng ta đổi chỗ? Phòng ăn của Nhà hàng Bàn Tiểu An rất khó đặt..."

"Chị Dương... liên lạc được với Bất Dạ sao?"

Nhưng nhất thời cô không nhớ được là ai.

Phòng ăn quen thuộc.

Vị trí quen thuộc.

Trương Thắng nhấp một ngụm nước, lẳng lặng nhìn Dương Thần.

Nắm ấm chiếu lên người Trương Thắng, Trương Thắng cảm thấy rất thoải mái.

Tháng 8 năm ngoái.

Lúc Trương Thắng nghèo khổ, đăng nhập vào Trang web tiếng Trung Khải Minh, gõ xuống chữ đầu tiên chỉ là bởi vì muốn nhiều thêm một phần thu nhập.

Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn đồng cũng không đáng kể...

Người ở đáy xã hội, nhất là còn thêm cả nợ nần chồng chất muốn lội ngược dòng thì còn khó hơn cậu ấm cô chiêu khởi nghiệp không biết bao nhiêu lần.

Thực tế thì hiện thực khó khăn hơn tưởng tượng nhiều.

Trương Thắng không có gì bất ngờ.

Sau đó, tiền thù lao ngày càng tăng lên. ...

Sau đó, nhận được tiền thù lao đầu tiên!

Cuối cùng cũng lên kệ!

Sau đó!

Thuận lợi ký hợp đồng.

Cũng không phải là tuyệt vọng gì, chẳng qua là cảm thấy con đường viết tiểu thuyết này rất ngu ngốc.

Nhưng bản chất mâu thuẫn của hắn vẫn khiến hắn cứ kiên trì ngu như vậy.

Suy ngẫm về cốt truyện hết lần này đến lần khác, trau chuốt lối hành văn của mình nhiều lần, viết ra những nhân vật khác biệt với người khác.

Nếu muốn, hắn hoàn toàn có rất nhiều cách để khiến Phá Vỡ Bầu Trời nổi tiếng hơn...

Nhưng!

Hắn không đi đường tắt, làm việc rất ngu xuẩn giống như ngu công dời núi!

Kiên trì và mồ hôi cuối cùng cũng sẽ được thay đổi!

Tuần cuối cùng, hắn lọt vào bảng truyện mới!

Về sau...

Bao nhiêu ngày đêm gõ phím, ngẩn người nhìn xem từng chuỗi số liệu.

Hắn vẫn không ký hợp đồng được!

Sau đó, 30. 000 từ, 50. 000 từ, 100. 000 từ...

Vừa lúc Thương Khung Chi Biến gặp phải phốt đạo văn.

Nhưng...

Hắn bắt chước phần mở đầu của Đấu Phá Thương Khung ở thế giới trước chỉ là muốn ăn một ít tiền lời mà thôi.

Khách quan thì...

Công việc mà hắn đã làm bấy lâu cuối cùng cũng nghênh đón mùa xuân.

Anh ta vẫn còn nợ nần, nhưng anh ta không còn nợ nần nữa, và anh ta đã vượt qua mùa đông lạnh buốt, chịu đựng những vòng tàn sát, và cuối cùng bước ra khỏi băng tuyết và tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

"Thật khó tin đó đó lại là cậu..."

"Trên đời này có rất nhiều thứ khó tin."

Dưới ánh mặt trời ấm áp.

Trương Thắng cười sảng khoái.

Biểu cảm của Dương Thần ở đối diện chuyển từ chấn động sang khó tin, sau đó dần dần trở nên phức tạp.

Lúc cô gặp Trương Thắng là tại buổi ký tặng sách hồi năm ngoái.

Ngày hôm đó, chàng trai trẻ đeo kính gọng đen này đã gây chấn động rất lớn cho toàn bộ hiện trường, đồng thời cũng khiến Lâm Hạ trở thành 'nữ thần văn học' nổi tiếng trên Internet.

Câu chuyện năm ngoái như rõ ngay trước mắt...

Sau này Dương Thần cũng nghe rất nhiều chuyện về Trương Thắng.

Hắn nợ mấy triệu, gần như giãy giụa trong địa ngục sâu thẳm, từng nếm trải cay đắng ngọt bùi...

Hắn lội ngược dòng trong tuyệt cảnh, cuối cùng đã kiếm được khoản tiền đầu tiên...

Đến hiện tại, vài ngày trước cô còn nghe nói hắn sắp trả nợ xong rồi!

Một kỳ tích miệt mài khiến người khiếp sợ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận