Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 150. Đại Đạo đơn giản

Chương 150: Đại Đạo đơn giản

Phòng làm việc của Từ Thắng Nam rất rộng rãi.

Trên kệ sách ngay sau bàn làm việc đặt rất nhiều sách.

Có sách liên quan đến tâm lý học, có sách về quản lý, đồng thời còn có sách lịch sử như 'Tam Thập Lục Kế', 'Chiến Quốc'.

Trần Mộng Đình có vẻ hồi hộp.

Cho dù biết là Tinh Quang Vị Lai bị Thịnh Thế Entertainment đánh cho chỉ còn thở thoi thóp, nhưng từ khi bước vào tới giờ thì trái tim vẫn đập thình thịnh không ngừng.

Tay cầm tờ chương trình làm việc mà cũng rịn ra mồ hôi, nhưng lại giả vờ mình rất trấn định, cố gắng làm cho mình tự nhiên hết sức có thể.

Đây là lần đầu tiên mà cô chính thức bàn bạc hợp tác ở cấp độ công ty, cho nên dù không có kinh nghiệm chút nào thì vẫn phải giữ khí thế không để cho người ta xem thường.

"Cuốn 'Thương nghiệp luận' mới xuất bản này cậu cũng đọc rồi sao?"

"Bắt đầu từ thời đại viễn cổ, tổ tiên của chúng ta đã dùng các loại đồ vật mình có để trao đổi với các loại đồ vật mình cần, đó là trao đổi lợi ích. Trong quá trình trao đổi lợi ích thì dần dần xuất hiện các loại hình tiền tệ để lưu thông vật phẩm... Nhưng càng ngay thì việc thương mại buôn bán càng trở nên phức tạp, nhân tính lại càng phức tạp, nhưng chỉ cần suy nghĩ từ gốc rễ là lợi ích để phân tích suy nghĩ của mỗi bên, vậy sẽ nhận ra là mọi thủ đoạn thực tình rất đơn giản... !"

"Nơi này tôi có hơn trăm cuốn sách, cuốn nào cậu cũng đọc rồi hay sao?"

"Nói thử xem?"

"Từ trong ánh mắt của cậu, dường như cậu chướng mắt với những cuốn sách này?"

"...". Từ Thắng Nam lặng lẽ lật lại danh mục cuốn 'Thương nghiệp luận'.

Trương Thắng thì lại cực kỳ tùy tiện...

"Tiếp đi?"

"Cũng không phải là chướng mắt, mà là em thấy những cuốn sách này nhiều quá rồi, ở nơi này của chị không tìm được đồ vật gì có thể làm em mở mang tầm mắt"

Mặc quần áo rất thoải mái, ngồi đối diện với Từ Thắng Nam, hết nhìn đông lại nhìn tây, hết nhìn giá sách lại đưa mắt nhìn về nơi khác.

Lúc Từ Thắng Nam cầm cuốn sách 'Thương nghiệp luận' ra, Trương Thắng cười cười: "Thực ra, đại đạo đơn giản, mọi việc đều thông..." *

Cô mỉm cười với Trương Thắng: "Hình như cậu rất quen thuộc đối với loại sách này?"

"Đại khái là cũng đọc qua hết một lượt rồi!"

"Cũng tàm tạm ạ, đoán đại khái là vậy!"

"Thương nghiệp luận, cuốn sách này là do một người thành công viết thành truyện ký, chỉ là cuốn truyện ký này lại có thêm nhiều chuyện xưa được hư cấu. Nếu như em đoán không lầm thì nửa đầu của cuốn sách này là viết về bối cảnh của một người, sau đó gặp được một vài người, nắm bắt được kỳ ngộ. Nửa đoạn giữa sẽ viết về việc ông ta gặp một vài khó khăn cản trở, lại gặp được quý nhân, cùng chung tiếng nói với ông ta. Đoạn sau sẽ viết về sự thành công và cảm ngộ nhân sinh, giao lưu và cống hiến với xã hội, đồng thời còn có cả lý niệm thực chất về doanh nghiệp...". Trương Thắng cười tủm tỉm nhìn vào Từ Thắng Nam.

Sau đó, cô phát hiện ở phần mục lục quả thực đúng là như thế.

Trước đó vài ngày, lúc Trương Thắng tạm biệt cô, hắn ta có nói với cô một câu "chú ý thuế má".

Điều đáng tiếc duy nhất là cuốn sách kia còn chưa kịp xuất bản công khai, mình lại đi tới giới này bằng một cách không thể giải thích được.

Các cuộc tấn công của Thịnh Thế Entertainment đã diễn ra hết lần này tới lần khác, và vấn đề nghiêm trọng nhất về thuế đã không xảy ra.

Không chỉ là quen thuộc với những cuốn sách tương tự...

"Nhìn thì như khốn cảnh, nhưng kỳ thực lại là một kỳ ngộ!"

Trương Thắng nở nụ cười.

Sau khi trở về, cô cũng lưu tâm đến mà hàn huyên chuyện thuế vụ với Trịnh tổng, sau đó làm việc đầu tiên là kiểm tra thuế của toàn bộ công ty, nên bổ sung thì bổ sung, nên xử lý thì xử lý.

"Đầu thiên niên kỷ này, tiên sinh Đổng Trung Quân bắt kịp thời đại mà thành lập Tinh Quang Vị Lai, về sau đội ngũ dần dần lớn mạnh, dẫn đầu thị trường. Trong khoảng thời gian này em cũng tin chắc là tồn tại cơ chế khôn sống mống chết, nhưng bởi vì thành lập từ ngày đầu tiên, mạng lưới quan hệ quá mức phức tạp, dẫn đến một ít người lão thành chiếm một vài vị trí vẫn không chịu đi xuống. Vì để làm vững chắc quyền lợi của bản thân, trong công ty bắt đầu chia bè kết phái san sát. Còn những người giống như Kha Trí Sĩ, đạo diễn Kha không biết uống rượu, không biết nịnh nọt, chỉ là một đạo diễn mới đến công ti, vậy nên chỉ có thể bị ép ký hợp đồng để trở thành công cụ kiếm tiền ở tầng dưới chót. Lúc công ti hưng thịnh thì bọn họ còn có thể nén giận, nhưng một khi công ti xuất hiện dấu hiệu suy bại, chỉ cần có người giật dây thì chắc chắn bọn họ sẽ trở thành kẻ phản bội". Trương Thắng nhìn vào Từ Thắng Nam, nói rất nhẹ nhàng.

"Kỳ ngộ?!!"

Ở thế giới trước kia, hắn còn giúp hơn ba mươi danh nhân sắp xếp lại những đầu sách tương tự, thậm chí chính bản thân mình cũng từng viết một cuốn sách.

Về phần những vấn đề về thuế ở văn phòng của các nghệ sĩ dưới trướng, bởi vì có quan hệ liên lụy quá mức phức tạp, trong thời gian ngắn cũng không thể giải quyết được, nên bọn họ chỉ có thể bị động mà chịu phạt.

"Không có. Chị Thắng Nam, trước đó em cũng đã nói rồi, rất nhiều thứ đều có bản chất là quy về lợi ích. Vấn đề lợi ích, ngoại trừ một số thủ đoạn phạm tội như là hành vi hung ác, vu khống... thì các thủ đoạn chủ yếu có thể bày ra công khai không có gì khác ngoài những điểm này!"

"Tình cảnh khó khăn hiện tại của Tinh Quang Vị Lai, cậu nghĩ nên giải quyết như thế nào!?"

"Vậy nói về khốn cảnh hiện tại của Tinh Quang Vị Lai chúng ta đi? Hôm trước, khi nói chuyện với cậu qua điện thoại, dường như cậu biết được điều gì đó... là Thịnh Thế Entertainment nói với cậu à?". Từ Thắng Nam nhìn thấy khí chất tự tin từ trong xương tủy của Trương Thắng, bắt đầu có thêm vài phần hứng thú.

Sau đó...

Trong thời gian ngắn này, công ty cũng đã phát hiện ra rất nhiều lỗ hổng, rất nhiều vấn đề về tài chính, khiến cho Từ Thắng Nam nghe xong mà lạnh cả sống lưng, mà mà kịp thời phát hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận