Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 175. Có vẻ hơi già dặn

Chương 175: Có vẻ hơi già dặn

Lâm Hạ nhìn vào Trương Thắng.

Trong nụ cười của Trương Thắng, có mấy phần nghiêm túc.

Lâm Hạ đi ngay phía sau Trương Thắng, tò mò nhìn vào những người xung quanh.

Yến Kinh về đêm, yên tĩnh mà thâm trầm, nhưng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẫn như cũ mà chẳng thể thấy được những vì sao, hàng đèn dài hun hút chiếu sáng rực cả con đường.

Ánh sáng rực rỡ.

Những tòa nhà cao tầng ở hai bên vẫn chưa tắt đèn, sáng rực như ban ngày.

Xuyên qua ánh đèn, nhìn vào những khung cửa sổ của ký túc xá nơi xa xa, thấp thoáng có bóng người đang bận rộn.

"Đến kỳ hạn đóng tiền thuê nhà, chủ nhà muốn tăng giá, vì thế nên anh ta không thuê nữa. Một tháng này thì đại khái tầm hai rưỡi anh ta sẽ tới đây, mua một bữa tối, cũng chính là mấy chiếc bánh bao kim sa. Sau khi mua xong sẽ ăn được một phần nào đó rồi cứ như thế mà gục xuống bàn mà ngủ!"

Khi nhân viên cửa hàng còn đang nói chuyện.

"Ngày nào cũng như ngày nào, anh ta cũng sẽ đến đây..."

"Áng chừng tầm một tháng rồi, ngày nào cũng như vậy!"

Một học sinh nhạy bén phát hiện ra điều gì, sau đó vác máy quay đi vào.

Máy quay ghi lại được cảnh này.

Đầu phố, nhân viên vệ sinh mặc áo vàng đã đi làm từ rất sớm, bọn họ cầm chổi, dọn dẹp từng tấc đất góc đường. Những hàng ăn ở gần đó, đã tất bật chuẩn bị bữa sáng từ lâu, từng luồng hơi nóng tỏa ra từ từng chiếc lồng hấp bánh bao cứ như thế mà phiêu phiêu lãng lãng.

Người trung niên kia đột ngột đứng dậy, có vẻ là dựa theo bản năng hay thói quen những ngày này.

Sau khi nhân viên cửa hàng nhìn thấy có người đang chuẩn bị phỏng vấn, đôi mắt vốn đang buồn ngủ cụp hết mí xuống lại bỗng nhiên lấy lại được tinh thần, nhưng đến lúc hiểu được ý đồ của người vác máy quay, anh ta chỉ vào người đang ngồi bên cạnh:

Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Lâm Hạ nhìn qua tấm cửa sổ, thấy ở trước cửa của cửa hàng, một người trẻ tuổi cứ như vậy mà ngồi vào một chiếc ghế nhỏ, trong tay cầm một cái bánh bao sữa, mới ăn được một nữa.

"Anh ta sẽ nằm đến khoảng năm giờ sáng, cho đến khi tôi bắt đầu bận rộn thì anh ta lại thức dậy đi làm!"

Lâm Hạ phát hiện người kia cũng không phải là một người trung niên.

"Làm việc ở bên trong tòa nhà bên cạnh, đại khái là hai giờ sẽ tan làm"

Dường như anh ta vẫn là thanh niên, chỉ là, thoạt nhìn có vẻ hơi già dặn.

Mặt mũi còn chưa tỉnh táo, ánh mắt vẫn lờ đà lờ đờ không hề có một chút tinh thần nào, miệng lại tiếp tục nhai nhai nuốt nuốt chiếc bánh bao kim sa đang ăn dở: "Tôi đi ngay đây, đi ngay đây..."

Bỗng nhiên người nọ giật mình tỉnh táo lại, rồi bất giác giấu chiếc bánh bao về phía sau lưng, vẻ mặt trở nên xấu hổ: "Các bạn đang... à, đang phỏng vấn hay sao? Đoạn này có thể không cho vào được hay không?"

Nhưng những người bạn học lúc trước vẫn đang ghi hình lại trở nên yên lặng vô cùng, đã không còn hào hứng cười đùa như lúc ban đầu.

Liên tục nhắc đi nhắc lại là thực ra không phải ngày nào mình cũng chạy đến nơi này để ngủ, cũng nói rằng kỳ thực mình kiếm được không ít tiền, tiền lương một tháng rơi vào bảy đến tám ngàn!

Từ nhỏ thì cô đã là con gái nhà giàu, so với những người này thì quả giống như là người của hai thế giới, tình cảnh như vậy thì ở trong dĩ vàng cô cũng chưa từng được nghe nói.

Giờ này khắc này, anh ta có vẻ đang rất quẫn bách, giống như bị vạch trần một thứ gì đó ở trước mặt mọi người, thế nên cuống quýt trốn trốn tránh tránh khắp nơi để xa ra khỏi ống kính, nhưng sau khi biết được có thể xử lý làm mờ hình ảnh thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường phố Yến Kinh vào bốn giờ sáng cũng không hề cô liêu, mà ngược lại còn rất náo nhiệt.

Mấy người học sinh bước lên phía trước để nói chuyện với người đàn ông này, sau đó lại bất ngờ phát hiện ra rằng người đàn ông này ấy vậy lại là một sinh viên tốt nghiệp khóa 05 của Yến Thạch Hóa.

Bước chân của mỗi người đều vội vội vàng vàng, giống như một con kiến đầu to, đang dùng sức lực lớn nhất của mình để gian khổ sống sót.

Bọn họ vừa tan làm, hoặc vừa bắt đầu đi làm.

Bên cạnh cột đèn xanh đèn đỏ, rất nhiều người đang đứng.

Lâm Hạ nhìn vào vẻ mặt lúng túng của anh ta.

Sau khi phỏng vấn vị đàn anh này, anh ta lại dùng áo khoác để che mặt, cũng không cần hội trưởng Lý Trung Hà kia mời ăn sáng, cũng không nhận điếu thuốc là, mà vội vội vàng vàng bỏ chạy.

Mấy người đi ra ngoài, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ lùng.

Rồi họ cùng đi trên đường.

Anh ta bỏ qua hết thảy để bảo vệ số tôn nghiêm ít ỏi đáng thương của mình, cố gắng biểu hiện ra phong độ của một người đàn anh, giới thiệu về công ty của mình.

Lâm Hạ chưa từng nhìn thấy cảnh đêm vào lúc bốn giờ sáng, cũng chưa từng nhìn thấy một người, bởi vì tiết kiệm một khoản tiền thuê nhà mà làm ra một chuyện như vậy.

Lâm Hạ quan sát toàn bộ quá trình.

Đặc biệt là Lý Trung Hà, người đang vác máy quay phim để phỏng vấn đã từng là hội trưởng hội nhiếp ảnh Yến Thạch Hóa, ở trong giọng nói đã có vài phần thay đổi.

Mấy người học sinh còn nhìn thấy tài xế ngủ gật trên xe taxi.

Nhìn thấy, ở bên vệ đường có một người cầm điện thoại khua khua khoắng khoắng, đột nhiên ném điện thoại sang một bên rồi gào khóc, cuối cùng lại cẩn thận từng li từng tí cúi đầu nhặt điện thoại lên, xem còn có thể gọi điện thoại được nữa hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận