Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 324. Tới chậm

Chương 324: Tới chậm

Trần Ái Cúc khuyên can nhưng thế nào cũng không khuyên can được, ngược lại bị đẩy ngã sang một bên ngồi trên mặt đất, chỉ cảm thấy trên mông phát đau, hồi lâu cũng không đứng dậy nổi.

Lưu Oánh Oánh tới đỡ bà, cuối cùng Trần Ái Cúc lại nói Lưu Oánh Oánh đi kéo màn cửa xuống, ngăn bên ngoài lại.

Sữa bị hất đổ khắp nơi, cơ hồ khắp đại sảnh đều bị dính bẩn. . .

Trong đại sảnh một mảnh hỗn độn.

Ngoài phòng!

Người đến vây xem càng lúc càng đông, rất nhiều người đi đường, rất nhiều chủ tiệm đều đến xem náo nhiệt.

Trong đó còn vang lên mấy tiếng nghị luận, đủ loại lời nói, trong thanh âm ồn ào còn nghe thấy tiếng Trần Ái Cúc hết sức chói tai.

Nhưng hai người đang đánh nhau thì vẫn tiếp tục như cũ. . .

Thời điểm hắn tới nơi, màn cửa cuốn đã sắp đóng lại.

Tấm màn cửa bị kéo xuống. . .

Trương Thắng đã tới chậm.

Cơ hồ đã sắp biến thành chuyện mà cả con phố này đều biết.

Cửa sau rất yên tĩnh, cũng không có người nào chú ý tới hắn.

Việc xấu trong nhà không thể để cho người ngoài nhìn thấy.

Người vây chung quanh kéo dài không ngớt, thảo luận ồn ào.

Trên mặt Trần Ái Cúc thật sự là không còn chút ánh sáng.

Hiện tại. . .

Có điều song phương tựa hồ đều có quy củ, cũng không đánh vào đũng quần hay đánh lên trên mặt, nhưng vẫn không ngừng mà vung nắm đấm. . . .

Trương Thắng mặc kệ đống rác, đi tới bên cạnh cửa sau, nhìn thấy cửa sau cũng đã bị khóa lại.

Thanh âm ồn ào bên ngoài cũng nhẹ đi.

Hắn nhắm hai mắt lại.

Trương Thắng nhìn cánh cửa đã đóng, trên mặt cũng không có biểu tình gì khác, bước ra đường đi tới cửa sau.

Đống đồ cũ hàng năm không dùng tới và rác rưởi chất thành đống, cũng không có người nào ăn no chạy tới chỗ này góp vui.

Sau khi đi vào hắn thuận tay đóng cửa.

Động tác của hắn cực kỳ thuần thục, tấm thẻ ở trong tay hắn giống như một con dao sắc, xuyên qua khe cửa bắt đầu cạy mở.

"Của ta, toàn bộ đều là của ta, của ta. . !"

Âm thanh đánh nhau bên trong cũng không bởi vì cửa cuốn được kéo xuống mà bình tĩnh lại, ngược lại càng thêm náo loạn, thanh âm tranh cãi cũng càng thêm ầm ĩ .

Trương Thắng đi tới. . .

Cẩn thận lắng nghe.

Trương Thắng nhìn thấy Lưu Oánh Oánh, sau đó lại nhìn thấy hai người vật lộn trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt nhìn thấy Trần Ái Cúc sắc mặt trắng bệch, không ngừng xoa mặt phía sau.

"Trương tổng, bọn họ, hai người bọn họ. . !"

Lưu Oánh Oánh nhìn thấy Trương Thắng đột nhiên xuất hiện thì khiếp sợ, nhưng sau đó lại theo bản năng chạy ra sau.

Trương Thắng mở to mắt, lắc lắc đầu, sau đó lấy từ trong người ra một tấm thẻ cứng.

Lưu Oánh Oánh một bên vừa khóc một bên vừa xoa tay mình.

Cô sắp không chịu nổi nữa.

Nhưng Lưu Khai Lập và Lý Bân càng đánh càng hăng, hai người cơ hồ đã đập nát không biết bao nhiêu đồ vật ở Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên mà vẫn chưa giải hận.

Cửa sau mở ra.

"Đừng đánh ! !"

"Con không đi, con không đi nữa . . !"

"Đừng đánh , ô ô ô, đừng đánh nữa , ba, Lý Bân, đừng đánh . . !"

"Khóc lóc cũng không giải quyết được vấn đề, bọn họ muốn đánh thì cứ để cho bọn họ đánh đủ đi, đi xem dì thế nào rồi, nhìn dì hình như bị thương, gọi 120 đi. . !"

Biểu tình Trương Thắng rất bình tĩnh, tìm một cái ghế dựa ngã một bên, sau đó ngồi trên ghế hứng thú nhìn Lưu Khai Lập và Lý Bân quần áo rách nát lăn lộn trên đất.

Lời nói của Trương Thắng tựa hồ như có ma lực, Lưu Oánh Oánh đang khóc dần bình tĩnh lại, cô chạy tới bên cạnh Trần Ái Cúc đỡ bà lui về phía sau.

Con người có đôi khi. . .

Thật sự rất kỳ quái.

Thời điểm xung quanh ồn ào náo động sẽ càng bị kích thích, tính tình cũng sẽ càng xúc động, ai cũng không muốn suy nghĩ thấu đáo, ai cũng không muốn tỏ ra khí thế mình yếu.

Nhưng đột nhiên không gian la hét kích thích này biến mất, con người không hiểu sao sẽ có một loại cảm xúc chênh lệch như giữa lòng sông và mặt biển. . .

Sau đó. . .

Lưu Khai Lập và Lý Bân không hẹn mà cùng đứng yên trên đất, theo bản năng quay đầu nhìn về phía mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Trương Thắng đang ngồi trên ghế.

"Tiếp tục đánh đi, sao lại không đánh nữa ?"

Trương Thắng nhìn hai người, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:

"Nếu nói chuyện không đủ tình cảm, vậy tôi lấy dao ra đây, các người ngoan một chút, xem ai có thể chém chết ai? !"

Lời nói Trương Thắng cực kỳ chói tai.

Lưu Khai Lập sắc mặt đỏ bừng, muốn mắng Trương Thắng, nhưng lời nói đến bên miệng lại không mắng ra được.

Hắn nhổ ra một ngụm máu, rốt cục buông tay đứng lên.

Lý Bân nhìn thấy trên đất hỗn độn, sau đó ánh mắt theo bản năng liếc nhìn Trương Thắng, vừa bắt gặp ánh mắt hắn liền rụt đầu lại.

Hắn làm cho chuyện ngày hôm nay hỏng bét hết.

"Đánh xong rồi? !"

Trương Thắng nhìn Lý Bân.

"Thầy, tôi. . ."

Lý Bân cúi đầu.

Có chút lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận