Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 208. Giới hạn của cậu ta không cao?

Chương 208: Giới hạn của cậu ta không cao?

Trần Mộng Đình kinh hoàng nhìn Trương Thắng.

Cô chưa bao giờ thấy Trương Thắng lộ ra vẻ nghiêm túc và ghê người như vậy.

Giác quan thứ sáu của mình nói cho cô biết, Trương Thắng không hề lừa cô, cũng không nói dối.

"'20% người dân kiểm soát 80% của cải', em tin rằng chị đã nghe qua câu này rồi, và em chắc rằng chị cũng thấy qua, sự tích lũy của 20% của cải thật ra đều là một vài thủ đoạn bí ẩn, nhưng chị không biết một điều..."

"Điều gì?"

"Trong bóng tối, có một đôi tay đang phân chia số của cải ấy... Bọn họ phân chia như vậy là vì bọn họ thấy nó hợp lý chăng?"

Trần Mộng Đình nghe Trương Thắng nói, chỉ cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng ngày càng nhiều.

"Đàn chị, từ trước tới nây em chưa hề nói qua em muốn làm gì cả, nhưng em lại hứa hẹn thêm cho chị một câu, đàn chị, chúng ta không phạm pháp, không phạm tội, chúng ta quang minh chính đại, chúng ta là công dân tuân theo luật pháp, em cũng sẽ không lừa chị!"

"Thư mời gì cơ?"

"..." – Trương Thắng chỉ cười nhưng không trả lời.

"Đàn chị, giúp em làm một xấp thư mời đi..."

"Đàn chị! Em học pháp luật rất chân thành, chuyện lừa gạt hãm hại trước nay em chưa hề làm, bây giờ chúng ta chỉ đang làm chuyện hợp lý với quy tắc, lấy thủ pháp quang minh chính đại vượt giai cấp..."

Ngày 20 tháng 10.

Cô vô thức cúi đầu:

"Thư mời 'Giải Kim Tượng Phim điện ảnh Quốc tế Nam California'..."

"Chen vào trong số 20% đó?" – Trần Mộng Đình bản năng nhìn Trương Thắng.

"Trương Thắng, tôi..."

"..." – Trần Mộng Đình im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu, cảm thấy đầu mình khó hiểu tới nỗi sắp nổ tung.

Tên của album mới là , Đỗ Huy tưởng như đang mơ vậy, đứng trong phòng thu âm, nhìn các thiết bị tinh xảo đắt đỏ và giáo viên chỉ đạo chuyên nghiệp.

"Lẽ nào cậu muốn làm..." – Con ngươi Trần Mộng Đình co lại, chỉ cảm thấy hãi hùng.

Tiếng nhạc đệm vang lên, cầm cây đàn ghi – ta, khảy bài hát đã hát trong ngày mưa kia, trong đầu Đỗ Huy bất giác nhớ lại những năm tháng phiêu bạt.

"..."

Ca sĩ thang lang Đỗ Huy cuối cùng cũng bắt đầu viết bài hát.

Trong tai nghe truyền tới giọng hát khàn khàn chầm chậm của Đỗ Huy, qua thấu kính, Trương Thắng nhìn thấy vành mắt Đỗ Huy hơi đỏ, anh ta đắm chìm vào bài hát, cảm xúc tản ra ngoài phòng thu âm.

Trương Thắng cầm giấy thông hành đi vào phòng thu âm.

Làm một người đã từng bồi dưỡng được ngôi sao ca nhạc hot nhất 'Mạt Tử' kiêm người đại diện, Từ Thắng Nam không quá hài lòng với Đỗ Huy.

Đỗ Huy dồn hết toàn bộ tình cảm trong những năm nay vào bài hát này.

"Ừm, có nhiều thứ cần phải coi thiên phú, thiên phú của cậu ta không cao."

Trong phòng thu âm nhỏ hẹp...

"..."

"Tuy không thể chỉ dựa vào đó để định nghĩa một người nhưng trước mắt thì đánh giá của tôi về cậu ta là không cao."

"Thiên phú không cao, thành tựu sau này cũng thế sao?"

Anh đã chờ ngày này quá lâu rồi. ...

Vẻ ngoài của Đỗ Huy quá bình thường, sau này chắc chắn không thể nào phát triển theo hướng thần tượng được. Tuy giọng hát có chút đặc sắc nhất định nhưng cũng chỉ gói gọn trong một thể loại nhạc nào đó, năng lực sáng tác cũng còn tạm nhưng ca từ quá ngay thẳng và chất phác, không có đầu bút của một tác giả đứng đầu, nếu nói bài hát được sáng tác là hát chay thì cũng không có cái giai điệu bắt tai nữa...

Tổng hợp tất cả lại thì đại khái Từ Thắng Nam sẽ xếp Đỗ Huy thành ca sĩ hạng B bình thường, tiêu chuẩn này đủ để phát hành album, không có tỉ lệ lỗ vốn cao, nhưng để mà nói hot thì... còn kém chút nữa.

"Chị Thắng Nam, chị cảm thấy giới hạn của cậu ta không cao?"

Từ Thắng Nam gật đầu với Trương Thắng, sau đó đưa cho hắn một cái tai nghe.

Sau khi để Đỗ Huy hát xong bài hát này, Từ Thắng Nam lấy tai nghe xuống, lắc đầu với Trương Thắng.

"Có điều trừ ca khúc chủ đề và bài «Đêm Yến Kinh» ra thì những bài hát khác đều rất bình thường, có sự đồng chất nghiêm trọng..."

"Hát còn tốt hơn trước, lực cộng hưởng cảm xúc rất mạnh..."

Sau khi thu ca khúc xong thì Đỗ Huy rời khỏi phòng thu âm.

Đẩy cửa ra vừa lúc nghe được đối thoại giữa Trương Thắng và Từ Thắng Nam.

Sâu trong nội tâm Đỗ Huy tựa như bị một cây kim đâm thật mạnh vào, nhưng sau đó thì tươi cười nghênh đón Trương Thắng.

Trương Thắng nhìn Đỗ Huy, gật đầu nhẹ:

"Thu âm xong rồi?"

"Giám đốc Trương, thu xong rồi!"

"Thấy thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, cảm xúc mà tôi muốn biểu đạt đã hoàn toàn phát huy..."

"Ừ, đi thu lại lần nữa đi."

"Hả?"

"Đi thu âm lại lần nữa."

"Cứ thu âm tiếp!"

"Nếu thu âm nhiều lần thì sẽ không còn cảm xúc nữa, trở nên bình lặng..."

"Thu âm tiếp đi!"

"Hay là cứ dùng bản vừa nãy đi?" – Từ Thắng Nam nhìn thoáng qua Trương Thắng.

Chỉ thấy Trương Thắng bình tĩnh nhìn chằm chằm Đỗ Huy, nói lại một lần nữa.

Đỗ Huy vô thức nhìn Từ Thắng Nam, Từ Thắng Nam gật đầu.

"Tôi thấy không tệ lắm..." – Một người chỉ đạo có chòm râu dài ở cạnh đứng lên theo bản năng.

Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thắng thì anh ta lại nuốt lời bên miệng xuống.

Biểu tình Trương Thắng lạnh lùng không có tí cảm xúc nào.

Còn Từ Thắng Nam thì không nói một lời.

Điều này làm cho người chỉ đạo râu dài không rõ Trương Thắng có thân phận gì, nhất thời không dám mở mồm.

Rốt cuộc Đỗ Huy gật đầu, đi vào phòng thu âm, mang cảm xúc mờ mịt lại thu âm bài hát kia...

Hiệu quả của lần thu âm này dường như kém hơn vừa nãy một chút...

Từ Thắng Nam cũng quay đầu nhìn Trương Thắng một cách kỳ lạ.

Trương Thắng không nói bài hát này tốt cũng không chê nó dở, chỉ ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn Đỗ Huy.

Đỗ Huy sững sờ, nhìn Trương Thắng khó tin.

"?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận