Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1196: Chia cắt

Mặc dù đơn đặt hàng không quá dữ dội như 'Ong Mật Nhỏ' của 'Nguyên Năng' nhưng vẫn ở mức chục nghìn, tốc độ giao hàng cực kỳ nhanh, mỗi ngày đều tăng lên bằng nghìn!

Sau đó anh lại nhận được một tin khác khiến mình phải hít hơi lạnh!

Có thông tin các thương hiệu 'Nguyên Năng', 'Lục Mã', 'Thời Đại Mới' đều đầu tư rất nhiều vào việc chuyển hình. Họ chuyển đổi hầu hết dây chuyền sản xuất của mình sang 'xe bốn bánh'!

Hơn nữa, trong số ba thương hiệu lớn 'Nguyên Năng', 'Lục Mã', 'Thời Đại Mới', đã có rất nhiều tư bản Hoa Hạ đưa mắt nhìn về họ!

Ngay cả Bàng Lỗi của 'Hồng Sâm Capital' cũng đã đầu tư vào 'Lục Mã', không chỉ để sản xuất 'xe điện bốn bánh' mà thậm chí còn sản xuất 'xe điện năng lượng mới' tương tự như 'Phong Hành Hồng Uy'...

Về phần 'Nguyên Năng' và 'Thời Đại Mới'...

Lúc này, không chỉ được Nhật Bản bơm tiền mà còn có đám tư bản Hoa Hạ thi nhau tới...

Bản thân những thương hiệu này có khối lượng sản xuất to lớn, nội tình phong phú và cơ sở thị trường khổng lồ. Lần này họ lại được bơm vốn, thực sự đã tạo ra kỳ tích trong một đêm mà ngay cả Nhiếp Tiểu Bình cũng nghĩ là không thể.

"Sau khi cả ba thương hiệu chiếm lĩnh được thị trường, chúng ta sẽ còn lại rất ít lợi thế!"

"..."

"Thị trường của chúng ta sắp bị chia cắt!"

"Chúng ta được nhiều nơi cho đãi ngộ rất tốt... Kế hoạch tiếp theo là nên mở rộng!"

Anh luống cuống!

Giọng nói của anh ngày càng khẩn cấp, cấp bách đến mức anh thậm chí còn nói ngắt quãng.

Không thể cản được!

Đôi mắt Nhiếp Tiểu Bình đỏ hoe.

Anh lập tức vội vàng đến văn phòng của Trương Thắng kể cho hắn nghe các tình huống này.

Anh như thấy vàng khắp nơi đang bị người khác tranh giành!

"Giám đốc Trương, tôi muốn lấy thương hiệu 'Hồng Uy' đi vay vốn để xây dựng nhà máy và mở rộng..."

"Xây nhà máy thì xây, nhưng không thể mở rộng mù quáng, có thể vay nhưng phải đặt dịch vụ hậu mãi lên đầu..."

"Các người dùng nóng lòng chờ đợi 'Hồng Uy Mini' đã lần lượt hủy đơn hàng!"

Trương Thắng lấy 'Kế hoạch', xem sơ qua rồi đặt nó sang một bên.

Đưa bản kế hoạch tạm thời cho Trương Thắng.

Nhưng...

"Giám đốc Trương, tôi luôn kính nể cậu, coi cậu như một người lãnh đạo, nhưng lần này, tôi xin bày tỏ ý kiến của mình..."

"Giám đốc Trương, đôi khi tôi nghĩ sáu tháng qua, chúng ta cẩn thận để được xem xét, phê duyệt các chính sách và giấy phép khác, tôi không biết những thứ này có tác dụng gì..."

"Thế giới này không phải kiểu không trắng thì đen đâu, còn có xám mà!"

"Chẳng phải nhà nước không quan tâm sao?"

Cơ bắp trên mặt hắn khẽ run, hồi lâu mới gật đầu:

"Hậu mãi... giám đốc Trương, hậu mãi có ích lợi sao? Xe của những thương hiệu lớn này thậm chí còn không đăng ký, chẳng phải họ vẫn bán ư?"

"Nếu tôi không nghe anh thì anh sẽ thế nào?"

"Cho nên giám đốc Trương, lần này cậu hãy nghe tôi! Đầu tiên, chúng ta sẽ vay vốn để xây dựng nhà máy. Thứ hai, chúng ta đi báo cáo, dùng năng lượng chính phủ để trấn áp các thương hiệu Nhật Bản này. Thứ ba, chúng ta chuyển toàn bộ số tiền từ hậu mãi đến phần sản xuất, tăng sản lượng trước! Chuyện hậu mãi để sau, không có gì đáng lo..." – Cả người Nhiếp Tiểu Bình càng run rẩy hơn, đứng dậy, gần như toàn thân nghiêng về phía Trương Thắng, từng chữ gần như bật ra khỏi cổ họng, càng gấp gáp hơn trước.

"Lời anh nói có lý..."

"Giám đốc Trương, xe điện kỳ thật là một vùng xám, trong vùng xám, thứ chúng ta muốn là kiếm tiền, mở rộng, ăn cổ tức trước, trở thành bá chủ của thời đại!"

"Giám đốc Trương của tôi ơi! Lụt dâng đến chân rồi, chúng ta nên ý thức được nguy cơ!"

"..."

Trương Thắng lặng lẽ nhìn Nhiếp Tiểu Bình nói ra tiếng lòng.

"Ban đầu tôi nghĩ có lẽ đất nước sẽ xử lý mạnh những chuyện này, bảo vệ quyền lợi của chúng ta, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy..."

"Cậu nghĩ 'xe bốn bánh' của họ chỉ là một bộ khung, không tốt bằng 'Hồng Uy Mini' của chúng ta, nhưng khi kiếm được tiền và nâng cấp, họ hoàn toàn có thể bắt kịp!"

"Tôi biết cậu nghĩ gì, ý tưởng của cậu là mài dao cũng không tốn công đốn củi, giám đốc Trương, anh đã bao giờ nghĩ về quy mô của 'Nguyên Năng', 'Lục Mã', 'Thời Đại Mới' chưa? Họ có thể tạo ra bao nhiêu lợi nhuận trên khắp đất nước? Hiện tại họ đang vừa bán xe vừa đếm tiền, khi quy định bắt buộc của quốc gia đưa xuống thì họ lại đi làm giấy tờ cũng chẳng muộn mà! Hậu mãi? Cho dù dịch vụ hậu mãi tệ thì sao chứ? Lên xe trước rồi giấy tờ sau, sinh con trước khi kết hôn còn thiếu gì?"

"Bây giờ đất nước đang phát triển kinh tế, có câu nói dù là mèo đen hay mèo trắng, miễn là bắt được chuột thì đều là mèo tốt... Kỳ thực đất nước rất rõ những sản nghiệp vùng xám, nhưng tất cả đều nhắm mắt làm ngơ!"

"Cậu..." – Sắc mặt Nhiếp Tiểu Bình khó coi, nhưng cuối cùng vẫn đè nén cảm xúc:

"Tôi luôn tin tưởng cậu đúng, nhưng tôi cũng cảm thấy mình không sai..."

"Tôi hỏi anh, anh sẽ làm gì?"

"Tôi..." – Thấy khuôn mặt bình tĩnh của Trương Thắng, Nhiếp Tiểu Bình sửng sốt trong chốc lát, sau đó trong lòng khẽ run lên, trên mặt không hiểu sao lại hơi bối rối, cuối cùng anh lùi lại một chút, nhẹ giọng nói:

"Cũng chẳng có thế nào cả, không lẽ tôi còn tách xưởng khỏi cậu chứ?"

Trương Thắng không nói gì, thay vào đó lại liếc nhìn Nhiếp Tiểu Bình và gật đầu:

"Có thể cắt cổ phần..."

"Ý tôi không phải thế..." – Nhiếp Tiểu Bình đột nhiên hoảng sợ, vội vàng giải thích.

"Tôi nói rồi, anh không sai, anh nói cũng đúng, thế giới này không phải trắng và đen... anh nghĩ thử đi, có muốn chia cổ phần không, từ công ty một mình trở thành công ty hợp tác với tôi..."

"Tôi..."

"Anh nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời tôi, anh có thể ra ngoài trước rồi đến gặp tôi sau khi bình tĩnh lại..."

"..."

Nhiếp Tiểu Bình lúc đầu hơi tái nhợt, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng của Trương Thắng.

Thời gian trôi qua từng chút.

Trương Thắng im lặng xem thông tin từ 'Công ty KHKT Hồng Uy', trong đầu suy nghĩ về bước tiếp theo.

Ước chừng 10 phút sau, Nhiếp Tiểu Bình lại đi vào.

Lần này anh bình tĩnh hơn, không còn lo lắng hay nôn nóng nữa.

"Giám đốc Trương..."

"Ngồi xuống, nói..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận