Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 456. Người đánh bạc

Chương 456: Người đánh bạc

"Tôi xem như là một người đánh bạc..." – Lâm Quốc Đống mỉm cười, kể về kinh nghiệm kinh doanh của mình.

20 năm trước.

Lâm Quốc Đống đứng ở nơi cao nhất của đài thông tín huyện Dương Thành, quan sát con người bên dưới.

Vào thời điểm đó, thiết bị điện thoại tổng đài đang hoạt động tốt, ông làm ra một quyết định mà khi đó ai cũng thấy là điên cuồng.

Ông từ bỏ công việc tổng đài điện thoại, tiêu một số tiền lớn đầu tư vào nghiên cứu phát minh thiết bị.

Một năm đó!

Lâm Hạ ra đời.

Vì vậy, khi đó ông đã vay mượn từ nhà máy Tinh Huy ở Dương Thành với lãi suất 20%, bắt đầu một cuộc hành trình không có đường lui.

Những thành ngữ này rất sống động khi đặt lên người ông ấy.

Lâm Quốc Đống không sử dụng tiền để tham gia vào nghiên cứu phát minh.

Được ăn cả, ngã về không...

Sắp không còn tiền.

Lâm Quốc Đống nói xong liền nhìn Trương Thắng.

Cố Giang Yến ở huyện Thương Đông, vừa một mình làm việc và chuẩn bị cho kỳ thi ở Yến Kinh vừa chăm sóc con cái, mặc dù số tiền kiếm được từ việc đầu tư có thể thuê một bảo mẫu, chia sẻ bớt áp lực.

Rất may, ông thắng cược.

Không chỉ không có tiền mà còn bị nợ nần!

Nhưng...

Chiến đấu đến chết...

Trương Thắng ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên:

Cho nên ông phải kiếm tiền, cũng phải vay tiền.

"Cháu có thể làm gì?"

Không ngã vào vực sâu vạn trượng của tư bản.

Ông đang chờ.

Sau khi đến thế giới này, dường như đây là lần đầu tiên hắn lắng nghe một người đọc diễn văn.

Trương Thắng nghe lời nói của Lâm Quốc Đống.

"..."

"Giữ gìn cái đã có trong mắt tôi chỉ sẽ bị loại bỏ, Châu Âu đang tiến bộ, Hoa Kỳ đang tiến bộ, khoa học và công nghệ luôn thay đổi, Hoa Hạ của chúng ta vốn đã có một khoảng cách rất lớn với Âu Mỹ, nếu chúng ta không tiến bộ, vẫn giữ cái cũ thì vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới quy tắc của Âu Mỹ, chúng ta đang sống trong thời kỳ hòa bình, nhưng ngành khoa học kỹ thuật sẽ không bao giờ hòa bình."

"..."

"Trong tương lai, phần lớn tinh lực của tôi sẽ dành cho nghiên cứu phát minh ở nước ngoài, cũng như hoạch định chiến lược, hiện tại thị trường trong nước được giao cho phó chủ tịch Vũ Đông phụ trách, nhưng Vũ Đông chỉ hợp để giữ gìn cái đã có..." – Lâm Quốc Đống nhìn Trương Thắng:

"Chúng ta không thích Nhật Bản, nhưng phải nói rằng sự sụp đổ của Nhật Bản là rất có tác dụng cảnh tỉnh, về mặt tươi sáng, tất cả chúng ta đều biết rằng đó là một bong bóng bất động sản, nhưng nếu phân tích sâu, cậu liền biết đó là một bàn tay nắm giữ toàn bộ mạch máu Nhật Bản, Nhật Bản như một con rối..."

"..."

"Tôi thấy Nhật Bản, một Nhật Bản từng tuyên bố sẽ mua lại toàn bộ Phố Wall, đột nhiên sụp đổ trong một đêm!"

"..."

"Tiểu Trương, cậu còn trẻ, cậu chưa bao giờ biết, vào những năm tám mươi ấy, chúng tôi cảm nhận được sự va chạm của nước ngoài, cái cảm giác rung động tâm hồn ấy khủng bố đến cỡ nào... Lúc đó tôi chỉ cảm thấy tăm tối, nhưng hiện tại nghĩ lại, có lẽ là bóng tối trước bình minh..."

"..."

"Sau này, nước ta không làm ta thất vọng, nó phát triển rất nhanh, vô số nhân tài xuất hiện, chúng ta hạnh phúc phát triển, tôi vốn tưởng rằng chúng ta sẽ luôn phóng về phương xa ở thời đại lao nhanh vùn vụt này, nhưng..."

Ông ấy rất nghiêm túc.

"Khoảng cách giữa chúng ta và họ lớn đến mức ngay cả so sánh giữa học sinh tiểu học và sinh viên đại học cũng không đủ để mô tả nó, sau khi về nước, tôi vẫn luôn không ngủ được, tôi nói với mẹ của Lâm Hạ rất nhiều thứ ở nước ngoài, đêm đó tôi lăn qua lăn lại thao thức, cuối cùng tôi quyết định từ chức khỏi công ty nhà nước..."

"..."

"Vào những năm 80, tôi ra nước ngoài, lúc đó, nhìn vào các nhà cao tầng ấy, lòng tôi rung động, đồng thời cũng tuyệt vọng... tôi nghĩ, có phải đời tôi không thể nhìn thấy cảnh vật phồn hoa này hay không..."

"..."

Trong phòng ăn.

Mặt Lâm Quốc Đống hơi đỏ, ông ấy nhấp một ngụm rượu đỏ.

Trên gương mặt chữ Quốc ấy tràn đầy hoài niệm và cảm khái.

Ông đã kể rất nhiều với Trương Thắng, kể về nền kinh tế bọt biển của Nhật Bản năm ấy, về cuộc khủng hoảng tài chính năm Thiên Hi, cuộc khủng hoảng tài chính của năm 08...

Ông ấy lần lượt phân tích về sóng ngầm đáng sợ của 'tư bản' 'giữa nước và nước' với Trương Thắng.

Trương Thắng nghiêm túc lắng nghe.

Nổi lòng tôn kính.

Ngay cả người như hắn cũng mơ hồ bị ảnh hưởng:

"Giám đốc Lâm, ngài quá làm người khác nể phục!"

"Tiểu Trương, tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu..." – Ánh mắt Lâm Quốc Đống lóe lên vẻ hưng phấn, ánh chút mong đợi:

"Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cậu, đọc rất nghiêm túc, cậu có tài năng kinh doanh tuyệt vời, nhưng sân khấu mà cậu đang đứng quá nhỏ, ngay trước khi cậu mang theo quà đến bước vào nhà, tôi vẫn đang nhĩ phải chăng nếu đứng trên sân khấu lớn cậu mới có thể càng bộc lộ tiềm lực lớn..."

"Giám đốc Lâm, cháu không thích làm việc dưới trướng người ta." – Im lặng một lát, sau đó Trương Thắng cười lên.

Đây là câu trả lời của hắn.

"Tôi có thể cho cậu sự tự do tuyệt đối trong tương lai, nhưng trong giai đoạn đầu, có lẽ cậu phải bắt đầu từ cấp cơ sở và làm quen với công việc kinh doanh của Diệu Hoa từng bước trước đã, tôi cần một người lãnh đạo toàn năng ngoài mình ra..." – Lâm Quốc Đống nghe câu trả lời của Trương Thắng, cũng không ngạc nhiên mà chỉ mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận