Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 463. Thất trách

Là một người chồng.

Ông đã vô cùng thất trách.

Mấy năm qua...

Vẫn luôn là Cố Giang Yến giữ vững gia đình này.

"Sẽ không bị tàn tật đâu, anh sẽ mời bác sĩ tốt nhất đến..." – Lâm Quốc Đống nói vậy.

"Khuyết tật về thân thể không phải là khuyết tật chân chính, khuyết tật về tâm lý mới là khuyết tật..." – Cố Giang Yến đỡ thân dậy, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi mỉm cười.

"Thật ra em không cần phải đi chuyến đấy, mấy năm nay anh kiếm được rất nhiều tiền, có thể cho em sống nhẹ nhàng..."

"Có một số thứ mà tiền không thể đo lường được."

Vẻ mặt tài xế lo lắng, nhìn thoáng qua giường bệnh, muốn nói lại thôi.

"Hôm nay tôi không đi."

Có tiếng gõ cửa.

"Công ty gọi đến, tôi hy vọng giám đốc Lâm sẽ đi họp..."

Vẫn kiên trì thứ thuộc về mình.

Lâm Quốc Đống đóng cửa lại.

Cố Giang Yến nhìn thẳng Lâm Quốc Đống.

"Ấy, nhưng cái này..."

Bên ngoài phòng bệnh.

Dáng vẻ như trở lại hơn 20 năm trước, khi gặp được Lâm Quốc Đống.

"Có chuyện gì?"

"Chuyện làm ăn ở Ấn Độ có vấn đề?"

Lâm Quốc Đống thở dài, đi mở cửa.

Lâm Quốc Đống nhìn ánh mắt lo lắng của vợ, một lúc sau, cuối cùng ông gượng cười:

"Không đi, tôi phải ở lại với người nhà..."

Sau khi Cố Giang Yến nghe xong liền nhìn Lâm Quốc Đống:

"Khi đến đó xây nhà máy, bọn anh còn tưởng đó là một cách phát triển khác ở nước ngoài, nhưng sau khi xây nhà máy xong và bắt đầu kiếm được lợi nhuận thì đột nhiên bên đó muốn tra cái này tra cái kia..."

"Có phải do..."

Mơ màng nhớ lại năm đó, đứng trên tháp truyền hình Dương Thành nhìn chúng sinh bên dưới.

"Nhà máy ở Ấn Độ ở thì sao?"

"Hôm nay anh không đi đâu cả."

"Không phải là có vấn đề, nhưng có thể việc kinh doanh bên Ấn Độ, sẽ hoàn toàn bị cắt đứt từ ngày mai..."

"Muốn."...

"Không giống thì không giống, muốn ăn táo không? Anh gọt cho em một quả."

"Không giống anh chút nào..."

"Đóng cửa."

Thương trường...

Đôi khi cũng không phải là sự cạnh tranh giữa các doanh nghiệp và doanh nghiệp.

"Anh đến công ty trước đi, trong giai đoạn này có lẽ nội bộ công ty rất hỗn loạn, cần anh đến trấn ải..." – Cố Giang Yến nhìn Lâm Quốc Đống.

"Aha..."Lâm Quốc Đống đột nhiên bật cười, cười trông rất khó xem:

Lâm Quốc Đống cười lên.

"Không còn nữa! Toàn bộ tiền đầu tư vào mấy năm nay đều đổ sông đổ bể..."

"Kỹ thuật lõi đâu?"

Diệu Hoa.

Niềm tự hào của Dương Thành.

Không phải là doanh nghiệp đưa ra thị trường.

Nhưng những năm qua lại mang đến rất nhiều lực ảnh hưởng về thu thuế và nhiều phương diện so với các doanh nghiệp khác ở Dương Thành.

'Khoa học kỹ thuật là ngành sản xuất đứng đầu'.

Ở trụ sở Diệu Hoa treo một tấm biển như vậy ở nơi bắt mắt nhất.

Khi Hứa Bác Văn đến Diệu Hoa, bản năng anh ta dâng lên một sự kính sợ.

Nhất là sau khi nhìn thấy bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề ở cửa ra vào, mỗi tiếng nói cử chỉ đều mang theo khí thế 'quân nhân' thì sự kính sợ ấy càng mãnh liệt hơn.

Các nhân viên bảo vệ ở đây có mức lương hàng tháng gần 4. 000, ngoài việc giúp chi trả bảo hiểm xã hội và quỹ dự phòng thì còn có nhiều quyền lợi ngày lễ khác nhau.

Sau đó, anh đi theo Trương Thắng đi về phía phòng nghỉ.

Hứa Bác Văn nhìn nụ cười của cô gái lễ tân, kinh ngạc thái độ phục vụ ở tập đoàn Diệu Hoa.

"Được rồi, cảm ơn."

"Giám đốc Trương, chúng tôi có một phòng nghỉ ở đây, ngài đi đường dài đến, nếu thấy mệt mỏi có thể đến phòng nghỉ, đây là thẻ VIP của tôi, ngài cầm trước... Có thể nghỉ ngơi ở trong phòng nghỉ của chúng tôi, miễn phí cung cấp bữa sáng, bữa trưa và bữa tối..."

"Ồ."

"Tôi không biết, nhưng lần này có thể mất nhiều thời gian, giám đốc Dương của công ty con Hoa Hưng chúng tôi cũng đang ở bên trong..."

Khi bước đến cửa ra vào, đột nhiên bắt đầu căng thẳng.

Bọn họ sắp phải bàn chuyện hợp tác với doanh nghiệp lớn như Diệu Hoa rồi...

Ngoại trừ nhãn hiệu của riêng ra thì trên chiếc điện thoại do anh lắp ráp sẽ được gắn thêm cả logo Diệu Hoa.

Đây là điều mà Hứa Bác Văn không bao giờ dám mơ tới.

Hai người bước vào cửa, Trương Thắng đang trò chuyện với cô gái ở quầy lễ tân, đến lúc báo cáo thì thấy Trương Thắng lấy ra một tờ thỏa thuận.

Cô gái nhìn tờ hợp đồng, hơi kinh ngạc, sau đó cho bọn họ ngồi xuống, vừa kêu người bưng trà đổ nước cho họ vừa đi vào thang máy.

Khoảng hơn mười phút sau.

"Xin lỗi để các vị đợi lâu, giám đốc Tôn đang họp..."

"Phải họp bao lâu?"

Sau đó, anh theo Trương Thắng lên bậc thang.

Hứa Bác Văn siết chặt chiếc túi trong tay, nhân viên bảo vệ chào anh, anh cũng vô thức đáp lại.

Các đồng nghiệp đều thấy phấn khích.

Lúc đó...

Đó đều là chuyện các đồng nghiệp nói với nhau lúc còn ở khu phố của Yến Kinh.

Tất nhiên là có yêu cầu trình độ, cơ bản đều là tốt nghiệp cấp 3, hoặc là ưu tiên quân nhân xuất ngũ.

Nhìn vào những chiếc ghế massage và ghế sofa hàng hiệu...

Anh ta không khỏi vươn tay sờ sờ, sau đó ngạc nhiên:

"Giám đốc Trương, đây đều là đồ da cao cấp có giá hàng chục nghìn!"

"Ừm."

Trương Thắng nhìn Hứa Bác Văn chưa thấy việc đời, trên mặt cười cười.

Hắn ngồi trên ghế massage, mắt nhìn về đại sảnh.

Trong đại sảnh.

Vài phóng viên xông đến.

Cuối cùng bị bảo vệ đuổi ra ngoài, nhưng bị đuổi cũng không rời đi mà là tiếp tục ngồi chờ ở cửa ra vào chụp ảnh.

Có lẽ Diệu Hoa gặp chuyện!

Kết hợp với lời Lâm Quốc Đống nói chuyện về Ấn Độ mấy ngày trước, Trương Thắng đoán đại khái Diệu Hoa ở Ấn Độ gặp phải đòn hiểm.

Có lẽ kinh doanh bên Ấn Độ phải bị đứt hoàn toàn.

Phóng viên bên này vừa đi...

Bên kia lại đến một nhóm người nước ngoài.

Sau khi nhìn thấy những người nước ngoài này, Trương Thắng vô thức bước ra khỏi phòng chờ.

Đại sảnh rất náo nhiệt.

Những người nước ngoài này có vẻ rất kích động, Trương Thắng nghe hiểu tiếng Anh.

Ấn Độ không chỉ điều tra Diệu Hoa, mà EU còn mở cuộc điều tra chống bán phá giá đối với các bộ định tuyến Diệu Hoa.

Trương Thắng nhìn thấy phó chủ tịch Diệu Hoa – Vũ Đông tiếp đãi những người nước ngoài đó, mang bọn họ lên lầu.

Thời gian trôi qua từng giờ.

Hứa Bác Văn và Trương Thắng đợi đến chiều tối.

Chập tối...

Càng ngày càng có nhiều phóng viên đứng cửa.

Phó chủ tịch Vũ Đông không xuống, người xuống là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi, anh ta không ngừng giải thích gì đó với phóng viên.

Tổng doanh thu Diệu Hoa năm 09 là 102,9 tỷ, phần lớn là kinh doanh 2B, tỷ trọng từ thị trường nước ngoài gần 60%...

Mấy ngày nay, nhất là ngày đầu năm, Ấn Độ và Liên minh châu Âu EU lần lượt xảy ra chuyện...

Tin xấu nối đuôi nhau đến...

Nói là sinh tử tồn vong thì có hơi quá, nhưng chênh vênh trước vực hoàn toàn có thể hình dung tình cảnh trước mắt.

"Giám đốc Trương, chúng ta có phải đợi thêm nữa không?"

"Ăn xong trước rồi chờ tiếp!"

"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận