Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 768. Trợ cấp

Sau đó tuy không phải là bên thua nhưng cũng chắc chắn không phải là bên thắng cuối cùng.

Hắn ra trận quá trễ.

Khi 'Meituan' chiếm các thành phố hạng hai hạng ba, 'Ele. me' chiếm lấy các văn phòng ở thành phố lớn cả nước thì hắn mới mang đồ của mình ra trận.

Khi đó...

Thị phần đã rất nhỏ.

Con mắt của tư bản đã dán chặt vào hai gã khổng lồ giao đồ ăn lớn 'Meituan' và 'Ele. me', mặc dầu hai bên đánh từ online xuống offline, thậm chí có cả bản tin shipper hai bên đánh nhau, nhưng thực tế thì cuối cùng cả 'Meituan' và 'Ele. me' đều sống tiếp được...

Cuộc chiến giữa 'Meituan' và 'Ele. me' thực chất là cuộc tranh đấu giữa hai đại tư bản ở Hoa Hạ là Mã lớn và Mã bé, tính điên cuồng tàn khốc của nó khiến các công ty nhỏ giao đồ ăn ngoài khác chồng chất xác chết.

Còn Trương Thắng thì là một trong số ít những nhà giao đồ ăn còn sống...

Đủ kiểu đập tiền, cuối cùng khiến Trương Thắng nhận ra công ty mình đã đến cực hạn, lấy khả năng của mình đã không thể ăn thêm thị trường được nữa.

Hoặc là tiếp tục đánh nhau, đánh tới khi hết đạn cạn lương, trút hơi cuối cùng, không oán không hối hận.

Trợ cấp cho bên bán!

Hoặc là bị thu mua, rút tiền rời khỏi, tiếp tục đầu tư ngọn gió mới, đường đua mới.

Trợ cấp!

Lý trí hắn nói rằng hắn sẽ chỉ có một con đường chết nếu lại tiếp tục chơi cùng 'Meituan' và 'Ele. me' với chút tư bản ấy!

Chỉ là...

Tất nhiên, cũng có một lựa chọn thứ ba, là để tư bản bơm tiền, trở thành người phát ngôn của tư bản, hoàn toàn làm việc theo 'đội ngũ phân tích' của tư bản!

Trợ cấp cho shipper!

Ở môi trường trong nước lúc bấy giờ, Trương Thắng ngày càng phải vật lộn nhiều hơn để giành lấy thị phần giữa 'Meituan' và 'Ele. me', ban đầu vẫn có thể kiếm được lợi nhuận, nhưng sau đó, để tồn tại và giữ chân khách hàng, hắn chỉ có thể bị động đi theo cuộc chiến tư bản.

Trước mặt hắn chỉ có hai con đường...

Trang web đồ ăn ngoài kia không còn Trương Thắng quản lý, ban đầu còn có một đợt hồi quang phản chiếu nhờ tư bản bơm tiền. Nhưng sau mấy tháng, đánh xong trận tư bản đầu tiên thì giá trị của nó liên tục bị co lại, cuối cùng trở thành vật hi sinh của tư bản dưới cuộc chiến của 'Meituan' và 'Ele. me'.

Cho bên bán len web miễn phí!

Trên đời này.

Tất nhiên Trương Thắng không thể làm người phát ngôn.

Cuối cùng, trang web thức ăn ngoài của Trương Thắng bị thu mua, Trương Thắng rút một khoản tiền ra, cổ phần của hắn dần bị tư bản pha loãng, sau vài đợt đầu tư bỏ vốn, làm thành tích cho trông đẹp mắt, Trương Thắng chọn cách hoàn toàn để bị loại, đi tìm ngọn gió mới.

Người khiêu chiến đến sau chỉ thấy được thị trường tàn khốc và con đường chen chúc.

(*) 後來居上 – Đến sau vượt trước (Sử ký Tư Mã Thiên): Ngày nay, câu này được sử dụng để chỉ ra rằng người kế nhiệm có thể nổi trội hơn những người tiền nhiệm của họ, đó là hoàn toàn khác với ý nghĩa ban đầu của Cấp Ảm về đề bạt nhân tài trọng yếu cần xét đến tư cách lý lịch rõ ràng, chính trực.

"Tôi nhớ ngày hôm đó là tháng 6, mặt đất bên ngoài nóng như bếp lò, cho dù mang giày đạp lên đất vẫn cảm nhận được luồng sóng nhiệt nóng đỏ chân..."

Có câu 'hậu lai cư thượng (*) '.

"Tôi nhớ đôi khi trời mưa, đôi khi có sấm sét, nhìn lên bầu trời nhiều mây, trong lòng ngạt thở và kiềm nén, thi thoảng vì quá gấp mà vấp ngã, rớt bể hộp cơm, nhưng tôi căn răng tiếp tục cầm đồ ăn chạy đến nơi xa..."

Tiên cơ thật sự rất quan trọng.

"Mùa hè năm đó, tôi gặp từng đôi mắt lạnh nhạt chế giễu mình, tận mắt thấy một người mẹ đứng ở cửa ra vào nhà nói với con mình học cho giỏi nếu không sẽ trở thành người nhân viên giao đồ ăn thấp kém như tôi..."

"Vài người trong số họ cũng là làm thêm kỳ nghỉ hè giống tôi, số khác thì là người trung niên, không có trình độ học vấn, không công ty nào cần họ, nhưng vì sống sót không thể không làm loại việc tốn thể lực này..."

"Mùa hè năm đó, tôi đã gặp rất nhiều người, nhiều người giao hàng như tôi..."

(*)

"Sếp của chúng tôi đã nhận một cuộc gọi, kêu tôi đi giao hàng..."

"Tất nhiên là không phải kêu tôi đi miễn phí rồi, đưa tôi một đồng bảo là sau khi giao xong thì mua nước lạnh hoặc kem ăn..."

"Mùa hè năm đó là mùa hè mệt mỏi nhất đối với tôi, tôi bất chấp nắng nóng mỗi ngày, đạp xe đi giao thức ăn, vai bị cháy nắng và bong tróc, sau khi về nhà mọi người đều tưởng tôi đến từ Châu Phi..."

Tuy nhiên, con đường của người tiên cơ cũng không đông đúc, trên thị trường cũng chẳng có chém giết gì, hết thảy đều là tài nguyên trước khai hoang, có thể rong chơi tùy ý trong vùng hoang dã mà không cần phải lo lắng gì cả!

"Tôi nhớ, nhiều năm trước, tôi làm công trong một quán cơm vào kỳ nghỉ hè..."

Chính bởi vì Trương Thắng biết điều này nên đã lựa chọn rút lui kịp thời. ...

Không có tài nguyên, chi phí khai hoang nhiều hơn bất cứ ai, trả giá tài lực và vật lực lớn hơn người có tiên cơ, mà còn phải cẩn thận từng bước, không được phép sai li nào, sai một li đi một dặm, thua cả bàn cờ, thậm chí không có cơ hội xoay người.

"Tôi chắc chắn hầu hết mọi người đều đã gặp chuyện mà tôi trải qua..."

"..."

"Tôi vẫn còn nhớ, lời thề lần đó!"

"Nếu một ngày nào đó tôi giàu lên, tôi phải dẫn dắt một đội ngũ giao đồ ăn nhanh!"

"Trong đội ngũ giao hàng của tôi, chỉ cần đủ siêng năng, mọi người đều có thể kiếm được hơn 10. 000 NDT mỗi tháng, để họ có một phần thu nhập ổn định!"

"Đội giao hàng của tôi, mọi người đều sẽ có bảo hiểm tai nạn hàng năm, để họ có thể yên tâm trong cuộc sống tương lai!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận