Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 188. Dẫn anh đi gặp một người

Chương 188: Dẫn anh đi gặp một người

Đám học sinh cũng dần dần tản đi.

Mưa cũng đã tạnh.

Cả người ướt sũng, anh ta cảm thấy mình lại bị đùa giỡn.

Nhưng anh ta cũng không vì thế mà ủ rũ, chỉ là lại nhắc nhở chính bản thân mình rằng lúc này đây ngàn vạn lần không được nản lòng thoái chí.

Một trăm lần bị lừa, luôn luôn có một lần sẽ không bị lừa!

Coi như là một trăm lần đó đều bị lừa, vậy sẽ còn có lần thứ một trăm linh một. Chỉ cần anh còn được ăn cơm, còn được gảy đàn guitar...

Thành công!

Nhưng đối với hắn mà nói thì điều đó lại vô cùng sâu sắc, cũng in sâu vào trong tâm khảm.

Anh lấy điện thoại ra, thấy được số điện thoại của cậu sinh viên kia.

Trong đầu đều là những dòng cảm xúc vừa rồi được viết lên thành lời ca...

Ngay khi anh ta chuẩn bị rời đi, bất chợt, điện thoại di động của anh ra rung lên.

Đó là một loại hào khí vươn thẳng lên trời.

"Nhìn vào cổng trường đi!"

Nào có dễ dàng như vậy?

Anh ta...

Anh ta lại cõng cây đàn guitar, vuốt mái tóc dài, liếc nhìn vào Yến Thạch Hóa sau đó xoay người rời đi.

Bỗng nhiên, anh ta cảm thấy kiêu ngạo vì nghị lực của chính mình, chợt cười lên một tràng dài ha hả.

Anh ta nhớ những ca từ này...

Anh ta sửng sốt.

Vô danh...

Sau đó đặt điện thoại xuống, đi tới chỗ cậu thanh niên kia.

Trước tiên nghe điện thoại đã.

Anh ta đột ngột quay đầu, sau đó, thấy được một người trẻ tuổi đang bình tĩnh đứng ở bên cạnh phòng bảo vệ sát cổng trường nhìn anh ta rất chăm chú.

"Tôi không thích lừa người, đặc biệt là với những người như anh, một người điên có tình yêu nghệ thuật cực đoan ở tận trong xương cốt!"

"Được rồi, đi tắm rồi thay quần áo đi"

Anh ta nhìn thấy người trẻ tuổi đưa ra một bản hợp đồng, sau đó vẫn rất bình tĩnh nhìn vào anh ta.

"Cảm giác đứng hát dưới mưa như thế nào?"

Không bao lâu sau, trước cổng trường lại xuất hiện một nhóm học sinh.

Người trẻ tuổi nhìn anh ta một lượt, dường như cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào mà là lấy ra một chiếc khăn lông để cho anh ta lau đầu.

Lúc trước còn cảm thấy quen mắt, nhưng hiện tại...

Anh ta nhìn vào ngươi thanh niên này...

Anh ta nhìn thấy một người thanh niên đi đầu đang dẫn theo đám học sinh này.

"Rất thích!"

Vốn định đưa tay nhận tờ hợp đồng này, nhưng tay vẫn còn ướt sũng nước, vì thế vội vàng lau lau để cho tay khô đi.

Sau khi cầm lấy tờ hợp đồng, anh ta nhìn thấy người trẻ tuổi này lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: "Đạo diễn Kha, tôi đã tìm được ca khúc chủ đạo cho phim tài liệu rồi, anh cắt ghép biên tập thật chuẩn chỉ để cho tôi xem... Các anh đến cổng trường rồi à?"

Anh ta lại thấy người trẻ tuổi này cúp điện thoại.

"Không cần, tôi muốn hỏi cậu luôn, rạng sáng ngày hôm qua, chuyện cậu nói với tôi là rất nghiêm túc hay sao?"

"... !"

"Ký vào bản hợp đồng này, rồi cho tôi số tài khoản ngân hàng để tôi chuyển tiền đặt cọc cho anh. Đúng bảy giờ sáng mai anh đến đây, tôi dẫn anh đi gặp một người!"

"Vậy..."

Anh ta sửng sốt!

Sau đó trợn trừng mắt!

"Anh là Kha Triển Sí?? Đạo diễn Kha??"...

Đêm đã khuya.

Thẩm Nghị vừa về đến nhà, có phần mỏi mệt.

Vợ anh ta là Hứa Lâm Lâm đang gọi điện thoại.

Gần đây, Bộ Thương Mai có rất nhiều vấn đề, vợ anh là một trong người người phụ trách một vài dự án, đương nhiên không thể tránh khỏi việc bận bận rộn rộn.

Anh ta cũng không đi ngủ như ngày thường, mà chờ đợi rất lâu.

Chờ đến khi vợ mình nói chuyện điện thoại xong, anh ta mới nhìn vào người vợ Hứa Lâm Lâm.

"Anh đã gửi cho em một cái email, trong email có một bản kế hoạch!"

"Em rất hiểu anh, nhưng Thẩm Nghị, em chân thành nói với anh, hiện tại em bận rộn rất là nhiều việc, thật sự không có thời gian giúp anh đánh giá chất lượng của những thương hiệu kia... Em hy vọng, hết thảy đều làm theo bản kế hoạch trước đó, ok?"

Hôm nay, cảm xúc của Hứa Lâm Lâm không tốt lắm, nhưng vẫn cố giữ bình thản để nói chuyện với Thẩm Nghị.

"Không phải chuyện chất lượng thương hiêu, mà là một phần kế hoạch, em cứ đọc trước đi đã!"

Hứa Lâm Lâm nhíu mày.

"Ngày hôm nay, sau khi kết thúc hội nghị thì mới quyết định ra bản kế hoạch này. ! Hội nghị vừa xong thì bản kế hoạch này đã bị người ta viết ra! Trong này... lão Thẩm! Anh nghiêm túc mà nói cho em biết, có phải anh vượt qua cái lằn ranh đỏ gì đó hay không? Anh đừng có muốn chết!"

Sau đó.

Cô nhìn thấy một hàng chữ.

Vẻ mặt bâng quơ không thèm để ý đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Sau đó đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghị, ánh mắt tỏa ra sự lạnh lẽo như băng tuyết: "Anh tìm thấy bản kế hoạch này ở nơi nào???!!!"

"Một học sinh viết!"

Hứa Lâm Lâm hít một hơi thật sâu: "Em muốn anh nói thật!"

"Đây là lời nói thật!"

"Nói cho em biết, học sinh của anh là thần thánh phương nào? Làm sao mà một học sinh có thể viết ra bản kế hoạch này???"

"Tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, nhưng sự thật lại là như thế!"

Trong lòng lại càng cảm thấy phiền phức, nhưng sau khi chứng kiến vẻ mặt của người chồng Thẩm Nghị, cô vẫn cố gắng đè nén cảm xúc, đi tới trước máy tính mở hòm thư ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận