Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 362. Yên tĩnh

Chương 362: Yên tĩnh

Nhưng Dương Cương lại liếc nhìn Trương Quế, không để ý tới ông ta mà kéo thôn trưởng Tưởng Dũng nói riêng.

Trương Quế nhìn cảnh này, rất hưng phấn.

Trưởng thôn không chỉ có quan hệ tốt với phó sở trưởng mà ngay sở trưởng thiết diện vô tư Dương Cương cũng thế ư?

Ông ta hoàn toàn không biết mấy chuyện này.

Nhưng...

Sau một hồi trò chuyện ngắn, Trương Quế nhìn trưởng thôn Tưởng Dũng đi tới.

Trên mặt cũng không có nụ cười như lúc trò chuyện, ngược lại có hơi khó coi.

Yên lặng từ đầu tới cuối.

Một cảm giác bất an dần dấy lên sâu trong tim.

Tưởng Dũng vẫn không trả lời, chỉ dập tắt tàn thuốc rồi nhìn về hướng đồn cảnh sát, ánh mắt bất định.

Đột nhiên Trương Quế thấy hốt hoảng.

Trương Quý chưa từng thấy biểu cảm của Tưởng Dũng như vậy, trong lòng đột nhiên 'thình thịch'.

Cô gái mang chút khí chất mạnh mẽ, trông có vẻ rất già dặn, lúc bước xuống nhìn thoáng qua đám Trương Quế một cái rồi lại nói vài câu với sở trưởng.

Trương Quế đi lên hỏi...

Vài phút sau.

"Anh Tưởng, có phải là có chuyện gì không..."

Nhưng Tưởng Dũng cũng không trả lời, chỉ buồn bực hút thuốc.

Đám người rất náo nhiệt ban đầu cảm nhận bầu không khí bất ổn thì đều vô thức tắt đài.

Một cái cau mày này.

Yên lặng...

Sự bất an trong lòng Trương Quế càng nặng hơn!

Sở trưởng lại đi ra từ đồn cảnh sát, ngay sau đó Trương Quế thấy được một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi tóc ngắn bước xuống từ trên xe, sở trưởng Dương Cương cười chào hỏi cô ấy.

Sở trưởng Dương Cương gật đầu, khi nhìn Trương Quế thì hơi cau mày.

Thời gian từ trưa dần đến khoảng 3 giờ chiều.

Yên tĩnh.

Khi Tưởng Dũng không gọi nữa, ông ta đi đến với vẻ mặt tối sầm.

Nhưng họ không cho ông ta cơ hội nào, chỉ mang người vào trong.

Cảm giác bất an đó bắt đầu thành hoảng loạn.

Trương Quế rất muốn chạy lên hỏi là có chuyện gì vậy, chuỗi tình tiết khác thường này đến đồ ngu cũng biết là tình huống bất ổn.

"Cái gì! Phóng viên đến!"

Trưởng thôn trả lời điện thoại.

Sau đó...

Bên ngoài đồn cảnh sát.

"Anh Tưởng... đến cùng là sao vậy!"

Tưởng Dũng vẫn không trả lời, dường như theo bản năng tránh đi Trương Quế một chút.

Trương Quế không hiểu gì...

Tiếp tục yên tĩnh.

Trong chớp mắt, gọi được ai đều gọi hết.

Nhưng biểu cảm ngày càng khó coi...

Trưởng thôn Tưởng Dũng hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, lấy điện thoại di động ra, tránh mọi người để gọi điện nhiều lần, như là đang nói chuyện gì khó khăn.

"Cất kỹ đồ đạc chưa?"

"Cất kỹ là được!"

"Chết tiệt, sao sa trường lại có phóng viên tới chứ!"

"Không đúng! Đào cát tí lại có chuyện gì được chứ!"

"Mắc gì mà tôi phạm luật!"

"..."

Tưởng Dũng vốn đang thấp giọng nói, đột nhiên không nhịn được mà hét lên!

Ngay sau đó...

Không có âm thanh nữa.

Ông thở một hơi thật sâu.

Ông ta không biết thứ này bị lật ra từ khi nào.

Là tờ thỏa thuận mà ông ta lấy 800 đồng để Trương Thắng sang tên cho mình căn nhà nó được kế thừa.

Tờ thỏa thuận đó...

Trương Quý nhìn thấy cảnh này, sắc mặt càng thêm khó coi.

"Tôi... Tôi không biết!"

Lý Hoa ngày thường vốn ngang ngược bây giờ lại có vẻ rất thành thực, sắc mặt trắng bệch đến khó tin, thậm chí Trương Quế chạy đến chào hỏi cũng không có phản ứng gì.

Mặt Trương Quế cũng bắt đầu trắng theo.

Qua thêm mười mấy hai chục phút nữa.

Vợ Trương Quế từ bên ngoài đi tới, trong tay cầm giấy chứng nhận bất động sản, ngoài giấy chứng nhận bất động sản còn có 'hợp đồng chuyển nhượng nhà'.

Trương Quý nhìn thấy sau lưng vợ mình có đi theo mấy luật sư mang kính.

"Luật sư Ngưu..."

"Ông Trương..."

Luật sư Ngưu cúi đầu, sau khi chào hỏi Trương Quế, trên mặt hiện lên một nụ cười.

"Trương Quế... Vừa rồi đồn cảnh sát gọi cho em kêu em mang theo 'hợp đồng chuyển nhượng nhà' đến hỗ trợ điều tra... Trương Quế, xảy ra chuyện gì sao? À, 'hợp đồng cho thuê nhà' em cũng mang đến, bọn họ cũng cần..."

Lại qua thêm vài phút, Trương Quế nghe bên ngoài có tiếng còi cảnh sát, một lát sau, đám người Hoa Tử mặt sẹo, Lý Hoa bị kéo từ xe cảnh sát xuống.

Trương Quế nghe thấy toát mồ hôi lạnh.

Trương Quế thấy vẻ mặt hằm hắm của trưởng thôn Tưởng Dũng, đây không phải căn dặn mà là cảnh cáo!

"Trương Quế, ông ở lại đây trước đi, đừng nói bậy bạ gì đấy! Nhớ kỹ, đừng có nói bậy bạ!"

Trương Quế vô thức muốn đi theo, nhưng bị chặn lại.

Trưởng thôn quay lại, vội vã rời đi cùng với bí thư thôn và những người khác.

Không biết làm sao mà cảm giác toát mồ hôi lạnh.

Sau đó...

Ông đi theo luật sư và vợ vào đồn cảnh sát.

Ông thấy Trương Thắng đang ngồi im lặng tại chỗ...

Bên cạnh là cô gái tóc ngắn xinh đẹp đang nói chút chuyện với Trương Thắng, hình như đang an ủi Trương Thắng.

Mà sở trưởng Dương Cương lúc này cũng đang ngồi trên ghế cách đó không xa, xem xét một số thông tin giấy tờ.

Trương Quế vô thức nhìn Trương Thắng.

Trương Thắng ngẩng đầu lên, sau đó đối mặt với Trương Quế.

Ánh mắt Trương Thắng vô cảm...

Mơ hồ, Trương Quế cảm thấy một cảm giác chết người từ sâu trong tâm hồn.

Nháy mắt.

Trương Quế như rơi vào hầm băng.

Chỉ cảm thấy toàn thế giới rất lạnh lẽo!

Ông ta hiểu được, mọi thứ ngày hôm nay đều nằm ngoài tầm kiểm soát của mình!

Chính xác thì Trương Thắng đã làm cái gì?

Tên nhóc con này, đi Yến Kinh một chuyến đến tột cùng đã làm gì?!

Ánh mắt giao nhau phút chốc...

Trương Quế thấy sở trưởng đi ra, gật đầu với vợ chồng hai người, sau đó vài người đứng lên đi đến phòng điều tra cách đó không xa.

Trương Thắng và cô gái tóc ngắn cũng đứng dậy đi theo bọn họ vào phòng điều tra.

Trương Quế lập tức cảm thấy sự ngạt thở ập vào.

Ông ta được xếp chỗ ngồi.

Không lâu sau khi ngồi xuống, sắc mặt Phó sở trưởng Vương Bân Cường vô cùng khó coi, nhìn biểu cảm của Trương Quế, muốn xé nát ông ta...

Sở trưởng Dương Cương vỗ vỗ vai Vương Bân Cường.

"Chúng ta sẽ điều tra rõ."

"..."

Trương Quế nghe cửa phòng điều tra nhẹ nhàng đóng lại, phát ra tiếng 'cạch'.

Tiếng này như là boong vào sâu trong tim ông vậy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận