Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 457. Ngang hàng

Chương 457: Ngang hàng

"Giám đốc Lâm, cháu biết Diêu Hoa là một sân khấu rất lớn, trên sân khấu đó có rất nhiều tài nguyên, nhưng nó chỉ là sân khấu do chú xây dựng..." – Trương Thắng đẩy mắt kính, như thể có một sự kiên cường từ trong xương, hắn cất đi nụ cười, nghiêm túc chưa từng có:

"Con đường mà cháu đi đến nay, tuy không chém giết tàn khốc như giám đốc Lâm nhưng cũng nhiều lần chênh vênh ở miệng vách... Sân khấu lớn có lẽ khiến người ta hướng đến, nhưng nó không phải là sân khấu của cháu, sân khấu mà cháu cần chính cháu sẽ tự dựng lấy, bây giờ cháu đi không nhanh, nhưng từng bước đều rất vững..."

Trong phòng ăn.

Phút chốc rơi vào im lặng.

Lâm Quốc Đống nhìn chằm chằm Trương Thắng một lúc lâu...

Cuối cùng cũng bật cười.

Đôi khi, ông cảm thấy chàng trai trước mặt rất giống mình.

"Giám đốc Lâm, cháu muốn hợp tác với chú!"

"Kinh doanh điện thoại di động?"

"Xem ra cậu còn có ý khác?" – Lâm Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cười lên.

"Diệu Hoa, có lẽ muốn làm thiết bị liên lạc, cháu có thể thành lập đoàn đội..."

"Cậu thích ngang hàng..."

"Vậy lượng như nào mới đủ nhìn?"

Không muốn làm cấp dưới.

"Đúng thế!"

"Đúng vậy! Cháu thích ngang hàng."

Nhưng cùng lúc đó, Lâm Quốc Đống nghe thấy lời nói của Trương Thắng:

"Vậy cậu có tư cách gì?" – Lâm Quốc Đống nheo mắt lại.

"Vậy cháu phải ký hợp đồng nào để hợp tác với chú?" – Mắt Trương Thắng nheo lại.

"Phải!" – Trương Thắng gật đầu:

"500. 000 chiếc!" – Lâm Quốc Đống nhìn thẳng Trương Thắng.

"Đội điện thoại di động, chúng tôi đã đang làm, đồng thời đạt hiệp nghị sơ bộ với bên tổng đài, trọng lượng này của cậu không đáng chú ý..." – Lâm Quốc Đống nhìn Trương Thắng.

"Tôi có một thương hiệu phụ tên là Hoa Hưng, đã ký hợp đồng 2 triệu chiếc một năm, hợp đồng kinh doanh điện thoại top 10 của Hoa Hạ..."

"Chà?" Lâm Quốc Đống sững sờ một lát, sau đó mỉm cười nhìn Trương Thắng:

"Ồ?"

"Cháu không cần đồng nào cả, toàn bộ cổ phần đều do cháu kiểm soát!"

"Tôi biết rất khó đối với cậu, dù sao mọi thứ đều bắt đầu từ con số 0, nhưng trong chuyện hợp tác làm ăn thì 500. 000 chiếc mới là ngưỡng khởi điểm..."

Rực rỡ và tươi đẹp.

Trương Thắng nghe vậy, lập tức im lặng.

May mắn thay, đồ đệ Tống Dao khá tích cực, trò chuyện với mọi người mới miễn cưỡng thoát khỏi không khí xấu hổ này.

Cố Giang Yến không phải là người nói nhiều, bà có một loại khí thế, lúc ngồi xuống thì bầu không khí của cả bàn dường như có chút ngưng trọng.

Hoa viên Hải Thự, trong nhà của Lâm Hạ, bữa tối hôm nay ăn rất ngột ngạt.

"Một triệu!"

"Hô?"

Đêm giao thừa.

Pháo hoa nở nộ.

"Cháu có thể ký hợp đồng một triệu với chú, nếu không đến một triệu thì con cháu của cháu tới đi làm ở công ty chú, chú nói gì thì làm đó!"

"Cậu cần đầu tư bao nhiêu?"

"Cháu cần một phần tài nguyên của chú, không cần phải tốt như Hoa Hưng, nhưng cũng không được quá tệ!"

"Cậu cần cái gì?"

Trong góc, hai ghế ngồi trống rỗng.

Đó là vị trí của Lâm Quốc Đống và Trương Thắng.

Nhưng không ai trên bàn cơm nói về hai người họ, mọi người đều cố gắng tránh đi.

Bữa tối kết thúc.

Họ vẫn chưa trở về.

Dương Thần và Tống Dao lần lượt tạm biệt rời khỏi...

Hai chỗ ngồi kia vẫn thế.

Lâm Hạ nhìn thời gian, đã quá tám giờ rưỡi tối.

Trong phòng khách, Gala hội xuân đã bắt đầu.

Hắn, tên cầm đầu, trong lòng không tránh khỏi hối hận một chút.

Trương Thắng uống trà tỉnh rượu, cảm nhận bầu không khí kỳ lạ của gia đình, cuối cùng cũng hiểu ra gì đó.

Một chén cho Lâm Quốc Đống và một chén cho Trương Thắng.

"Trở về là tốt rồi, uống trà trước đã." – Cố Giang Yến không trách Lâm Quốc Đống, bà chỉ đứng dậy rót hai chén trà tỉnh rượu.

"Xin lỗi, anh trò chút chuyện với Tiểu Trương, quên mất thời gian."

Ông ấy nhận ra điều gì đó:

"Khỏi, ông ấy đi có chuyện của ổng." – Cố Giang Yến lắc đầu, vô cảm nhìn TV.

Lâm Hạ nhìn Cố Giang Yến một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Thời gian chậm rãi đợi đến 10 giờ...

Cuối cùng, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Lâm Hạ vô thức đứng dậy đi về phía cửa.

Cửa mở ra.

Đó là Trương Thắng và cha Lâm Quốc Đống, Lâm Quốc Đống lúc này hơi say.

"Cha! Trương Thắng, hai người làm sao..."

Lâm Quốc Đống nhìn căn phòng trống rỗng, nhìn Cố Giang Yến đang quay về phía mình, sau đó lại nhìn Lâm Hạ.

"Điện thoại của cha cứ đổ chuông ở bên cạnh, chắc là có chuyện gì..."

"Hay là con lại ra ngoài tìm chút?" – Lâm Hạ cuối cùng cũng thốt ra lời:

Pháo hoa càng lúc càng rực rỡ, chiếu vào mặt Lâm Hạ, mơ hồ lộ sự vắng vẻ khó giải thích.

Lâm Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lâm Hạ và Cố Giang Yến ngồi xem TV.

Trong chương trình có đủ loại không khí vui mừng, tiểu phẩm khiến người ôm bụng cười to giờ đây như biến thành tiết mục nhàm chán giết thời gian vậy.

"Tiểu Trương, buổi tối đừng đi, chúng ta cùng nhau xem Gala hội xuân nhé."

"Có tiện không ạ?"

"Được mà, nhà tôi nhiều phòng lắm." – Lâm Quốc Đống mỉm cười nhìn Trương Thắng.

"Giám đốc Lâm, thôi khỏi, ký hợp đồng xong cháu đi ngay." – Trương Thắng không đồng ý, mà liếc nhìn Lâm Hạ và Cố Giang Yến.

Hắn mơ hồ cảm giác mình không nên ở lại đây.

Đây là ngày đoàn tụ hiếm hoi đối với gia đình ba người của họ, rõ ràng là không thích hợp để một người ngoài ở lại đây.

"Cậu có thể đi đâu chứ?" – Lâm Quốc Đống nhìn Trương Thắng.

"Trở về công ty..."

"Cậu muốn trở về sao?"

"Giám đốc Lâm, chúng ta ký hợp đồng đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận