Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 35. Trêu Đùa Mỹ Nhân

Chương 35. Trêu Đùa Mỹ Nhân

Giọng nói của Trương Thắng càng lúc càng trầm, khi hắn kể lại tình trạng bi thảm, cả căn phòng tràn ngập bầu không khí chán nản và tuyệt vọng.

Trong lúc nhất thời, Lâm Hạ cảm thấy cổ họng có thứ gì đó nghẹn lại, cô muốn nôn nhưng không thể nôn ra được, vừa khô khốc vừa chua xót, sau khi uống một cốc nước đun sôi, cảm giác này vẫn không kiềm lại được.

Trong khoảng thời gian mấu chốt cấp ba, Trương Thắng bắt đầu đi học bữa có bữa không, thậm chí còn không có cảm giác tồn tại.

Tuy rằng mỗi ngày đến lớp nhưng hắn luôn trong trạng thái xuất thần, rõ ràng là một thanh niên mười tám tuổi nhưng lại co lại thành một đống, tựa như muốn cách ly với cả lớp.

Lâm Hạ chăm chỉ học tập và chuẩn bị cho kỳ thi, tự nhiên không tập trung vào việc gì khác, mặc dù là bạn cùng bạn nhưng cô rất ít chú ý. Theo thời gian, Trương Thắng giống như không khí trước mặt Lâm Hạ...

Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó có lẽ là khoảng thời gian đau khổ nhất đối với Trương Thắng?

"Trên đời này tôi không còn người thân nào khác, thậm chí còn không có ai để tôi có thể tin tưởng..."

"Nhưng tôi luôn tự nhủ rằng mình phải sống..."

"Như một cọng cỏ, dù không ai quan tâm đến mình thì vẫn phải sống, sống tốt, mặt dày mày dạn cũng phải sống..."

Trương Thắng lẩm bẩm như thể hắn đang kéo vết sẹo ra từng chút một.

Sau đó...

Bên trong là máu đầm đìa!

Mặc dù Lâm Hạ nhẫn nại nhưng vành mắt của cô đã hơi đỏ lên, đặc biệt là khi Trương Thắng nói rằng trên thế giới này không còn người thân nào khác, Lâm Hạ không khỏi cúi đầu, dùng khăn ăn lau đi những giọt nước mắt đang chực trào.

Thực ra cô vẫn luôn muốn nghe chuyện của Trương Thắng.

Trước khi nghe chuyện, cô chỉ biết Trương Thắng mắc nợ hơn hai triệu tệ và cuộc sống rất khó khăn, nhưng khi Trương Thắng bắt đầu kể chuyện, Lâm Hạ cảm thấy mình đã hoàn toàn sai.

Đây là một câu chuyện vừa buồn vừa sốc.

Ở cái tuổi này, khi mọi người đều hướng về phía mặt trời thì hắn lại rơi vào bóng tối và vực thẳm vô tận, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình.

"Rồi tôi gặp cậu..."

"Cậu như ánh trăng sáng ngời ..."

"Cậu là một trong số ít người sẵn lòng cho tôi vay tiền..."

"Đây là một niềm tin, có lẽ chỉ là sự đồng cảm với những người bạn học bình thường. Đối với những người đang chìm trong vực thẳm như tôi, sự tin tưởng này chính là ánh sáng soi đường cho tôi tiến về phía trước!"

"Hôm nay ở hành lang chờ đợi, tôi đã suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, ôm thái độ muốn thử, tôi hẹn gặp cậu một chút."

Trương Thắng nói xong, lặng lẽ dùng khăn ăn lau nước mũi, nghiêm túc nhìn Lâm Hạ.

Lâm Hạ cố gắng bình ổn lại cảm xúc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Trương Thắng.

Trong mắt Trương Thắng dường như có một ngọn lửa, nhưng nó không nóng bỏng mà chân thành, đó là một loại khát vọng cùng khẩn cầu trong lòng.

Lâm Hạ không thể chịu được ánh mắt như vậy nên vô thức tránh né.

"Tôi nhất định sẽ thành công, tôi cũng sẽ kiếm được học phí đại học, tương lai sẽ trả hơn hai triệu nợ nần, nhưng hiện tại chỉ có thể xin cậu giúp đỡ..."

"Tôi không thể đăng ký thẻ ngân hàng của bản thân. Sau khi tôi sử dụng chứng minh thư của bản thân để đăng ký thẻ ngân hàng, tất cả số tiền tôi kiếm được sẽ bị trừ ngay lập tức. Sau khi trừ hết, tôi sẽ không thể thanh toán được học phí đại học..."

"Bạn học Lâm Hạ, nếu cậu tin tưởng tôi, cậu có thể dùng chứng minh thư của cậu để xin thẻ ngân hàng cho tôi không? Tôi sẽ chuyển số tiền tôi kiếm được từ công việc kinh doanh của mình sang thẻ này. Nếu bất tiện, thẻ ngân hàng để ở chỗ cậu cũng được, tôi chỉ cần cậu giúp tôi rút tiền mặt đóng học phí và chi phí sinh hoạt khi tôi vào đại học..."

"Khi tôi vào đại học và mọi chuyện ổn định, tôi sẽ dần dần tiếp tục trả hết số nợ của mình..."

"Tôi, trên thế giới này người tôi nghĩ tới, người duy nhất tôi có thể tin tưởng chỉ có cậu!"

"..."

Trong phòng.

Lâm Hạ nghe xong tất cả không hiểu vì sao lại rơi nước mắt lần nữa.

Cô gật đầu.

Miệng cô mấp máy muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói thêm gì nữa.

"Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh."

"Được rồi!"

Lâm Hạ đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, cô nhìn mình trong gương rồi gột rửa bản thân.

Lúc này, cảm xúc của cô vô cùng hỗn loạn, cô cảm thấy khó chịu đến mức không thở được.

Sau một hồi bình phục cô mới bình tĩnh lại.

Quay lại phòng riêng, cô phát hiện đồ ăn đã được dọn ra nhưng Trương Thắng lại biến mất.

Cô vô thức đi xuống cầu thang tìm Trương Thắng.

Tuy nhiên, cô phát hiện ra không biết lúc nào Trương Thắng đã xuất hiện trong bếp và đang làm cho bà chủ quán ôm bụng cười cười to.

Sau đó...

Cô thấy Trương Thắng lấy hợp đồng "Bếp tích hợp Sâm Nhiên" ra.

"Chị ơi, ký hợp đồng này đi... chị cần hợp đồng này!"

"Được rồi được rồi, chị ký, chị ký, cậu thiếu niên... Cậu tới nhà chị nhiều lần như vậy, chị còn nghi ngờ không biết bếp gas của mình có phải bị cậu âm thầm phá hỏng hay không..."

"Sao có thể được chị? Em là loại tiểu nhân hèn hạ vì nghiệp vụ mà phá hỏng bếp của chị sao?"

"Haha, ai biết được? Người có giọng điệu trơn trượt như cậu chị đã thấy nhiều rồi haha..."

"..."

Mùa hè, thực sự không phải là một mùa tốt.

Tuy rằng màn đêm buông xuống, thỉnh thoảng có gió đêm thổi qua nhưng vẫn làm cho người ta say nắng.

Trên cầu Vĩnh Tường, nhiều loại hoa rực rỡ như gấm.

Những ca sĩ lang thang khoe khoang và thèm muốn được chú ý, những người bán hàng rong, những người đi bộ qua lại.

Xa xa nhìn lại, mặc dù không tính là thanh minh thượng hà đồ sóng to gió lớn, nhưng cũng là hình ảnh chúng sinh mỗi người mỗi vẻ. Có không khí huyên náo nhưng lại mang theo hỉ nộ ái ố của những con người khác nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận