Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 534. Sinh nhật vui vẻ

Chương 534: Sinh nhật vui vẻ

Trương Thắng ngồi trở lại trên ghế sofa, ngơ ngác nhìn TV.

Trên TV đang chiếu quảng cáo

Trương Thắng thấy người quen 'Tom' xuất hiện trong quảng cáo sữa bột...

Tom cầm bình sữa bột cười rạng rỡ!

"Sữa bột Deer, nguồn gốc từ thảo nguyên!"

"..."

"Người Hoa đều thích uống sữa Deer!"

Thời gian như trôi rất nhanh, lại như rất chậm.

Sau đó...

Nhưng có chút lơ đãng.

Đột nhiên hắn thấy đèn tắt.

Tiếng phổ thông không mấy tiêu chuẩn trông rất buồn cười trên TV.

"..."

"..."

"Sinh nhật vui vẻ ..."

Trương Thắng nhìn...

"Chúng ta đều đang uống Deer!"

Một lúc lâu sau...

Hắn nhìn bàn cơm.

Hắn nằm lên chỗ tựa lưng của ghế sofa, ngơ ngác nhìn hết chương trình này đến chương trình khác.

Không biết từ khi nào mà trên bàn cơm đã bày đầy đồ ăn.

"Sinh nhật vui vẻ..."

Hắn nhìn thấy Lâm Hạ trong bếp bưng chiếc bánh có nến, hát một bài hát sinh nhật, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, đi từng bước về phía mình.

"Trương Thắng, cậu bị sao vậy?"

"Trương Thắng, thổi nến này."

"Trương Thắng, khoan đã, Trương Thắng, cậu vậy mà cũng..."

Hắn lắc đầu mạnh, cảm thấy tất cả đều là hư ảo.

Nhưng vẫn là sắc màu lòe nhòe ấy.

Hắn thậm chí còn không biết những đồ ăn đó làm xong từ lúc nào.

Sau đó chuẩn bị bình tĩnh thổi tắt nến.

Bình tĩnh lau kính.

Vẻ mặt Trương Thắng rất bình tĩnh.

Sau đó nghiêng mặt qua, vô thức nhìn về phía ban công.

"Cậu nghĩ nhiều, mắt kính dính chút bụi mà thôi..."

"Cảm ơn."

Ánh nến lung linh tỏa sáng dịu nhẹ.

"Ờm..."

"Cũng còn tạm!"

"Chuyện quan trọng ư?"

"Không có gì, tôi vừa nhớ tới một chuyện..."

Nhưng khi đang định thổi tắt nến thì đột nhiên nghe thấy Lâm Hạ hỏi:

"Trương Thắng, cậu có điều ước sinh nhật nào không?"

Hắn ngước lên thấy Lâm Hạ ngồi đối diện, đôi mắt đẹp tràn đầy mong đợi.

Trương Thắng nhất thời ngây người.

Điều ước sinh nhật?

Trương Thắng nhìn ngọn nến.

Ấu trĩ?

Hơn nữa, hắn có ước muốn gì ư?

Hắn im lặng một lúc lâu, sau khi suy nghĩ một lát, nghĩ đến tất cả những điều mình muốn trong quá khứ, cuối cùng lắc đầu cười:

"Cậu nhìn đi, chính là nụ cười như vậy, tựa như nụ cười của thời cha thời ông nội tôi vậy, Trương Thắng cậu chỉ mới 20 mà thôi, vì sao tôi luôn cảm giác sự trẻ trung năng động trên người cậu ngày càng ít đi?" – Lâm Hạ cau mày, nhìn nụ cười của Trương Thắng, không hiểu sao càng nhìn càng khó chịu.

"Cái gì cô đơn hay không cô đơn, tâm lý của tác gia rất nhạy cảm..." – Trương Thắng cười.

"Giống như có một cảm giác cô độc khó tả, nhất là trong khoảng thời gian này, khi tôi gặp cậu cứ cảm giác nỗi cô độc trên người cậu càng đậm hơn..." – Lâm Hạ nhìn chằm chằm Trương Thắng một lúc, cuối cùng nghiêm túc nói.

"Giống như cái gì?"

"Trương Thắng, hình như cậu khác với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, trên mặt cậu luôn nở nụ cười, không có nghiêm túc như vậy, hiện tại cậu trả hết nợ ròi, không có áp lực lớn như thế nữa thì ngược lại luôn ra vẻ bình tĩnh, khi cười lên có vẻ đang che giấu gì đó vậy, giống như..."

Cô rót một ly nước trái cây cho Trương Thắng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thắng, cô bật cười:

"Trương Thắng, cắt bánh."

"Được!"

Trương Thắng lấy dao nhựa, cúi đầu cẩn thận cắt một miếng bánh đưa cho Lâm Hạ.

Cắt xong cũng tự lấy cho mình một miếng.

"Cảm ơn!"

Sau khi cắn một miếng, Trương Thắng cuối cùng cũng ngước lên nhìn Lâm Hạ, biểu cảm bình tĩnh trên mặt biến thành nụ cười.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu hắn, thậm chí hắn còn thoáng nghĩ đến một số thứ không thể giải thích được.

Sau đó, những suy nghĩ ấy trở thành hai từ này.

"Cảm ơn gì chứ, người phải nói cảm ơn là tôi, nếu không có cậu thì có thể ký hợp đồng với Thịnh Thế Entertainment rồi, có khi ngay cả bản thân tôi cũng bị ký vào luôn, biết đâu hiện tại còn đang thưa kiện với bọn họ..." – Giọng Lâm Hạ rất dịu dàng, nhẹ nhàng uyển chuyển như tiếng chim sơn ca.

Lâm Hạ lại ngồi xuống.

Đèn sáng lên.

Trương Thắng thổi tắt ngọn nến.

"Không."

"Cậu không có ước muốn nào sao?" – Lâm Hạ trừng mắt nhìn Trương Thắng như thể khó tin, lờ mờ còn có thất vọng.

"Không có..."

"Có ư?" – Trương Thắng cuối cùng cũng ngừng cười.

"Có!" – Lâm Hạ gật đầu chắc nịch:

"Tôi nhớ rõ, lần đầu tới hoa viên Hải Thự, cả người cậu rất kích động, nụ cười dạt dào khi ấy đến giờ tôi vẫn nhớ rõ..."

"Lúc đó, vì để tồn tại nên không còn cách nào khác..."

"Nụ cười lúc đó cũng là giả ư?"

"Khi đó thì là thật." – Trương Thắng lắc đầu, trả lời một cách nghiêm túc.

"Đôi khi tôi cảm thấy cậu rất mệt mỏi, tôi thậm chí không biết cậu có thể nói chuyện với ai trên thế giới này, cảm thấy cậu vẫn luôn kìm nén, đè, ép..." – Lâm Hạ nghe Trương Thắng trả lời, thở dài xa xăm.

"Không có..." – Trương Thắng tiếp tục lắc đầu.

Lâm Hạ nhìn Trương Thắng như vậy, dường như cô còn điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lại một chút:

"Trương Thắng, tôi có thể hỏi cậu một câu được không? Cậu trả lời hay không đều được..."

"Cậu hỏi đi, tôi đã nói tôi sẽ không lừa cậu, tôi cũng không có bí mật gì." – Trương Thắng gật đầu.

"Cậu thích kiểu con gái nào?"

Trương Thắng đơ người.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Hạ lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Câu hỏi này có vẻ rất không đúng lúc, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Hắn đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.

Bản thân hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

"Tôi không biết..." – Trương Thắng thản nhiên trả lời.

Chuyện yêu thích gì đó rất xa vời, nhưng tại sao lại xa vời thì Trương Thắng cũng không biết.

Hắn từng gặp rất nhiều cô gái.

Tất nhiên cũng thấy nhiều ngươi lừa ta gạt, tuy đến nay vẫn đối xử với con người rất chân thành nhưng sâu trong nội tâm luôn có một sự phòng bị dày đặc.

Trả lời xong, hắn lẳng lặng nhìn Lâm Hạ.

Lâm Hạ đang chống cằm bằng hai tay, sau khi nghe hắn trả lời thì đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ thất vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận