Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 245. Tại sao trên đời này lại có bộ phim nát như vậy chứ?

Chương 245: Tại sao trên đời này lại có bộ phim nát như vậy chứ?

Kỹ năng diễn xuất?

Nát bét làm quá!

Nội dung cốt truyện?

Chẳng hiểu đang nói gì, câu trước không nối được với câu sau, xung đột giữa các đối thoại, lời kịch không có logic...

Cái con mẹ nó!

Tại sao trên đời này lại có bộ phim nát như vậy chứ?

Muốn khen kiểu gì cho được?

Đọc tin GCOU, Trương Thắng cười lên.

"Đây là bình luận về bộ điện ảnh , các cậu nhìn mà học hỏi, xem xem người ta khen nó như thế nào, chỉnh sửa dàn giáo và cải cách ra sao, rồi đưa ra đề nghị, đây mới là một đại sư chân chính, các cậu còn phải học hỏi nhiều lắm! Nhớ cho kỹ, chúng ta phải có một đôi mắt thật sáng và một con ngươi có thể phát hiện vẻ đẹp..."

9 giờ 30 sáng.

"Giám đốc Trương?"

Má!

Sau khi hai người đọc cái bình luận về bộ thì sợ ngây người.

Sau khi Trương Thắng thấy bọn họ như là khùng lên khi nhìn bộ phim ấy thì cuối cùng cũng để họ đi khen 'phim nhảm nhí' khác.

Trong văn phòng.

Mấy bộ phim này thì còn nhìn được chút!

Qua được cái phim này, nhìn bộ phim khác thì họ như trút được gánh nặng!

"Tiểu Tào, tiểu Chu, tạm thời bỏ công việc xuống đi."

Trên mặt nở nụ cười, dưới ánh nhìn kinh ngạc của hai người, cầm 'điện thoại mới' lên bấm.

Trong văn phòng, Trương Thắng uống một ly cà phê, sau đó thấy được tin nhắn GCOU.

Ở đầu dây bên kia...

Trương Thắng tươi cười nhìn hai người.

Trương Thắng híp mắt lại.

Cảm thấy hình như là mình nhảy vào cái hố rồi.

Ngay cả khẩu âm cũng y chang luôn!...

Anh ta mang theo cảm giác nghi hoặc ấy, thử hỏi dò Kha Triển Sí một câu.

Nếu...

"Tốt tính thế à?"

Trương Thắng đang nói chuyện bằng tiếng Anh cực kỳ lưu loát với ai đó.

Kha Triển Sí cũng không phải là một người biết nói dối.

"..."

"Trước nay chúng tôi không lừa ai!"

Nếu không phải hai người tận mắt nhìn thấy Trương Thắng đang nói tiếng Anh thì thậm chí còn cảm thấy đầu dây bên đây là một người Anh bản địa cơ.

"Đúng! Là chúng tôi dàn dựng, tôi không lừa cậu!"

"Vậy số tiền mà lúc trước tôi đưa..."

"Nếu cậu muốn thì lúc nào cũng trả lại được."

Tất Phi Vũ...

Giữa trưa.

Tất Phi Vũ ngẫm nghĩ về Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California này, càng nghĩ càng thấy bất ổn, giống như là gánh hát cỏ ý, mà còn là gánh hát cỏ do Kha Triển Sí và ekip của anh ta dàn dựng.

Từ sau khi ký hợp đồng với phòng làm việc NC, anh ta nhận ra dường như có thứ gì đó không giống như trong tưởng tượng lắm.

Sau khi Tất Phi Vũ ký hợp đồng với NC, anh ta còn chẳng thèm ra vẻ.

Thừa nhận một cách vô cùng thản nhiên.

Có vẻ là sau khi đi theo Trương Thắng làm việc mấy ngày, từ lúc làm vài chuyện xong thì bắt đầu thấy thoải mái hơn.

Vẻ thản nhiên ấy ngược lại khiến Tất Phi Vũ bối rối.

"Vậy... bộ của tôi..."

"Bây giờ tôi có thể lập tức đưa cậu giải đạo diễn xuất sắc nhất của Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California!"

"..."

Khóe miệng Tất Phi Vũ hơi giật.

Nhìn Kha Triển Sí lấy cúp đạo diễn xuất sắc nhất của Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California từ ngăn kéo ra một cách vô cùng tùy tiện, anh ta ngồi bệt xuống đất.

Anh ta trừng to mắt!

Sau khi anh ta cắm USB vào máy tính, nhìn một đống tài liệu tứ lùng tung và yêu cầu biên tập...

Tất Phi Vũ vô thức gật đầu, sau đó nhận lấy USB mà Trương Thắng đưa.

"Cái này..."

"Tôi biết đạo diễn Tất không thiếu tiền, nói chuyện thù lao thì tục quá, nhưng chỉ cần anh giúp tôi vài việc, tôi có thể làm cho bộ phim của anh nổi tiếng ở trong lĩnh vực nghệ thuật!"

"Hả?"

Tất Phi Vũ vô thức nắm tay với người thanh niên này.

Nụ cười của người thanh niên ấy như là gió xuân, khiến Tất Phi Vũ vô cùng dễ chịu, không biết khi nào mà chút khó chịu trong lòng kia đã biến mất không còn bóng dáng.

Mà hơn nữa...

Không biết sao là anh ta cứ cảm thấy giọng người thanh niên này rất quen, như là từng nghe qua ở đâu đó rồi, nảy ra một cảm giác thân thiết khó hiểu.

"Đạo diễn Tất, biết cắt phim chứ hả?"

"Biết..."

"Ài, vậy thì tốt quá, đạo diễn Tất, hay là... anh giúp chút?"

"Giúp gì cơ?"

"Cắt một bộ phim nghệ thuật cao cấp, cắt theo yêu cầu này là được, để tôi đưa tài liệu điện ảnh cho!"

"Đạo diễn Tất, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu..."

Hắn đưa tay ra:

Một thanh niên mang theo đôi mắt cong lên và nụ cười mỉm đi vào.

Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra.

"Không, chúng tôi đều là thật!"

"Mọi thứ đều là giả?"

"Trời đất, đây không phải là bộ chứ!"

"Chính xác!"

Trần Bân cả đêm không ngủ được.

Anh ta ngẫm nghĩ nhìn cái Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California này chẳng hề giống như một giải thưởng ao làng gì cả.

Mẹ nó như này quá là chuyên nghiệp!

Chiều hôm qua, anh ta nhận được một cuộc gọi.

Tuy giọng trong điện thoại là người trong nước, nhưng khẩu âm lại giống như của người Anh vậy, đã thế còn là accent London.

Trần Bân ở nước ngoài hơn mười năm, tiếng Anh đối với anh ta mà nói y như là tiếng mẹ đẻ Hoa Hạ vậy.

Giọng đối phương hơi ôn hòa.

Sau khi Trần Bân nghe, chẳng hiểu sao lại có thể tưởng tượng ra một chàng quý tộc dáng người cao ráo, trên mặt mang nụ cười, có phong độ nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng cao quý...
Bạn cần đăng nhập để bình luận