Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 95. Ý Định

Chương 95. Ý Định

Nhưng...

Sau đó, anh ta và Trương Thắng tán gẫu, lại có chút hợp khẩu vị!

Sau đó, anh ta mời Trương Thắng ngồi uống trà, không ngờ Trương Thắng cũng rất am hiểu trà đạo, chỉ cần uống một hớp cậu ta đã có thể phẩm được tuổi thọ Bạch Trà lâu năm của mình...

Thậm chí, thủ pháp pha trà chuyên nghiệp của tên này lại thuần thục hơn mình, sau một loạt quy trình, Từ Húc Nhật thấy rất vừa mắt. Cũng loại trà đó, dụng cụ đó, loại nước đó nhưng sau khi Trương Thắng pha xong, hương vị hắn uống lại hoàn toàn không giống nhau, làm hắn hô to thật thần kỳ.

Từ trà rồi đồ cổ, tranh chữ sau đó nói về tác phẩm nghệ thuật...

Từ Húc Nhật thậm chí còn cảm giác Trương Thắng chính là tri kỷ, là bạn tri giao vong niên của anh ta!

Điều đáng tiếc duy nhất là khi anh ta hưng trí bừng bừng lôi kéo Trương Thắng, muốn trương Thắng xem tác phẩm nghệ thuật của anh ta, Trương Thắng nói cậu ta phải đi.

Dưới ánh trăng.

Hắn...

"Ồ, Tiểu Trương, cậu khiêm tốn sao?"

Trương Thắng được Từ Húc Nhật nhiệt tình bao vây, sau đó trên mặt vẫn nở nụ cười.

"Tiểu Trương, tôi vừa mua một ít tác phẩm nghệ thuật nước ngoài, hay là cậu đến giúp tôi đánh giá thử nha?"

Tác phẩm nghệ thuật cũng vậy...

Mặc kệ giữ lại như thế nào, Trương Thắng cũng phải đi...

Thực sự không biết nhiều về đồ cổ, hắn chỉ biết một số kiến thức cơ bản.

"Tổng giám đốc Từ, thực ra những chuyện này tôi cũng không hiểu biết lắm!"

Sau đó, Từ Húc Nhật nghĩ mấy căn biệt thự khác của mình cũng phải cải tạo, vì thế không nói hai lời ký vào đơn hàng của Trương Thắng.

Một cơn gió thổi qua.

Suy cho cùng, nghệ thuật chính là thương mại hóa và cường điệu hóa một số khái niệm, chỉ đơn giản như vậy thôi ...

"..."

"Húc Nhật, công việc quan trọng hơn!"

Nhưng nếu chịu không nổi hắn có thể nói linh tinh ba hoa chích chòe, nếu không phải người trong nghề thực sự, vốn dĩ cũng không biết sơ hở trong lời nói của hắn.

Nghệ thuật rất rộng, đến mức hình dung như thế nào cũng được...

Trương Thắng nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh Từ Húc Nhật.

Thấy người phụ nữ trung niên cau mày, Từ Húc Nhật vội vàng gật gật đầu, sau đó nhìn ông chủ:

Điện thoại của người phụ nữ trung niên reo lên.

"..."

Đúng vậy, ngày đó hắn chạy hàng ở Wanda Mall, Lâm Hạ và Trương Phán Phán tiếp xúc với một công ty tên là "Tinh Quang Vị Lai"!

"A, phải rồi, chị nhìn xem, em thấy Tiểu Trương là lại quên việc quan trọng!"

Đôi mắt của Trương Thắng hơi sáng lên!

Từ Thắng Nam!

Tên người tìm kiếm tài năng đó dường như gọi là...

Khi Từ Húc Nhật đang vui vẻ trò chuyện với Trương Thắng về tác phẩm nghệ thuật của anh ta, người phụ nữ trung niên bên cạnh hắn cau mày.

Tư thế cô ấy tránh sang gần đó để nghe điện thoại lập tức làm cho trong đầu Trương Thắng hiện lên một cảnh tượng quen thuộc.

"Tinh Quang Vị Lai!"

Ngày hôm đó!

"Tổng giám đốc Vương, đây là chị tôi, bên chỗ chị tôi ngày mai sẽ lắp điện nước, anh sắp xếp người xác định vị trí điều hòa trung tâm một chút..."

Cho đến khi...

Dường như hắn đã từng thấy cô ấy ở đâu đó nhưng sau khi nghĩ lại hồi lâu vẫn không thể nhớ ra.

Cô ấy đeo khẩu trang nhưng hắn càng nhìn càng cảm thấy người này quen thuộc.

Nghĩ tới đây, đầu Trương Thắng lập tức mở ra ngăn kéo thông tin dưới hình thức cung điện ký ức (*) về Từ Thắng Nam.

(*)Cung điện kí ức (Memory palace) hay còn có tên gọi gốc là phương pháp Loci (the method of Loci) là một trong những chiến thuật ghi nhớ thông tin có nguồn gốc từ Hy Lạp cổ đại, được sử dụng để lưu trữ thông tin về những con số, khuôn mặt hoặc kí tự trong tâm trí. Hiện tại, phương pháp này vẫn được sử dụng trong các cuộc thi trí tuệ và xuất hiện trong phim ảnh, tiểu thuyết.

Hình ảnh liên quan đến Từ Thắng Nam bắt đầu dần dần nhiều lên...

Trương Thắng mơ hồ nhớ đến những lời Từ Thắng Nam nói khi trò chuyện với Trương Phán Phán mà đánh giá ngắn gọn tính cách của Từ Thắng Nam.

Đợi đến khi Từ Thắng Nam kết thúc cuộc gọi, Trương Thắng nở một nụ cười.

"Đây là chị Thắng Nam phải không?"

"Hả?"

Đôi mắt bình tĩnh của Từ Thắng Nam lóe lên một chút kinh ngạc.

Cô nhìn Trương Thắng.

Suy nghĩ kỹ, cô phát hiện mình không có chút ấn tượng nào, tuy nhiên cô vẫn gật đầu với Trương Thắng, có lẽ là em trai mình có gì nói nấy, nói một chút cũng bình thường.

Cô liếc nhìn Từ Húc Nhật.

Từ Húc Nhật cũng có vẻ mờ mịt.

Anh ta cũng không biết tại sao Trương Thắng lại biết chị gái mình.

Từ Thắng Nam không quan tâm bọn họ, chỉ đi theo Vương Quốc Phú tán gẫu vài câu, sau đó lấy ra một bản vẽ thiết kế đưa cho Vương Quốc Phú.

Sau khi dặn dò vài câu, cô chuẩn bị rời đi.

Từ Húc Nhật cũng nhiệt tình mời Trương Thắng một chút, thấy Trương Thắng quả thật quá bận rộn, đang chuẩn bị quay về, lúc này mới bất đắc dĩ buông tha. ...

Từ Thắng Nam trở về nhà đã hơn mười giờ tối.

Vừa về đến nhà, lãnh đạo bộ phận quản lý bên "Tinh Quang Vị Lai" đã gọi điện cho cô.

Đại khái ý lãnh đạo là muốn cô liên hệ với Lâm Hạ, tác giả cuốn "Mùa Hè Năm Ấy ", nếu có thể thì hãy mua bản quyền chuyển thể phim và truyền hình của "Mùa Hè Năm Ấy".
Bạn cần đăng nhập để bình luận