Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 204. Không nói lên lời

Chương 204: Không nói lên lời

Bạn của Tom vô cùng ồn ào.

Bọn họ ăn mặc quần áo rẻ tiền, rất hiếu kỳ với Hoa Hạ, bọn họ nhảy nhót khắp nơi khiến cho người đứng xem bên đường đều ghé mắt qua.

Tom đeo khẩu trang, đứng nghiêm, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với mấy người bạn này.

"Lacey! Colette! Khi gặp các cậu gặp ông chủ tuyệt đối không được lộ ra vẻ nhà quê lên tỉnh này, ông chủ không thích mấy người quá nghèo..."

Đợi sau khi chọn cho họ mấy bộ quần áo cũng coi như là ấn tượng xong, nhìn hai người bạn đầu tóc bù xù, không hề hợp với hoàn cảnh chung quanh này, trong lòng anh ta càng thêm bực bội khó tả, nhưng cuối cùng vẫn nhìn hai người bạn tốt này rồi thở ra một hơi thật sâu.

"Dawa, ông chủ cậu đã chịu lấy tiền mời chúng tớ rồi thì tức là chúng tớ có giá trị để được mời! Sao phải khiến bản thân trở nên dối trá?" – Sau khi nghe Tom nói, một chàng trai lùn mặc T – shirt, làn da đen như màu lúa mì rất không dễ chịu.

"Lacey, tên tớ ở Hoa Hạ không phải là Dawa mà là Tom Smith!"

Tom hít sâu một hơi.

Anh ta nhắm mắt lại.

"Ấy đừng, khó khăn lắm mới tới Hoa Hạ chơi free, đừng thế chứ..."

Nhất là sau khi ngồi lên taxi, anh nhìn Lacey và Colette xem đông xem tây, lập tức lắc đầu.

"Mắc gì không phải Dawa? Dawa, từ sau khi cậu lên cấp ba, tớ đã cảm giác cậu hơi thay đổi rồi, đến khi học đại học ở Hoa Hạ, tớ thấy cậu càng thêm khác biệt!"

Tài xế cũng đâu có hỏi xin tiền boa đâu mà Tom lại phải cho tiền boa chứ?

"Tớ nhớ tên cậu ở Hoa Hạ không phải là Jayden Smith à?"

Rất nhanh xe taxi đã đến Yến Thạch Hóa, anh cho tài xế tiền boa dưới ánh mắt kỳ lạ của tài xế.

"Đây mới là tớ chân chính, tớ không giống các cậu, nếu các cậu dám gọi tớ là Dawa ở trước mặt ông chủ thì bây giờ tớ lập tức cho các cậu về nhà!"

"Đó không phải là tên ở Hoa Hạ, đó là tên lúc du học ở Hoa Hạ..."

Nhìn bộ dạng nhà quê của Lacey, trong lòng Tom có vài phần ức chế khó tả.

Anh dẫn họ vào học viện, đi vào trong phòng làm việc NC cạnh căn cứ tập huấn.

"..."

Anh thấy Trương Thắng đang ghế ở chủ vị của văn phòng.

Hai người bạn khó hiểu, xuống xe vẫn luôn hỏi Tom sao phải thế...

Tom chỉ kéo khẩu trang, lấy vành nón che xuống, không trả lời gì.

Bất giác Lacey cũng bị lây.

Tom giới thiệu hai người bằng tiếng Anh.

Hình như là vị ông chủ Hoa Hạ này muốn thuê bọn họ làm vài chuyện ở Brazil, giống như là cho anh một công việc làm thợ mộc.

"Đây là bạn của tôi, Lacey và Colette, Colette là người câm điếc, không thể nghe được..."

Thời gian cứ thế trôi đi.

Anh giới thiệu tên hai người cho Trương Thắng.

Sau đó Lacey thấy ánh mắt của người Hoa này trở nên bén lên, giống như một thanh kiếm nhìn chằm chằm Tom.

Văn phòng đột nhiên trở nên áp lực.

Lacey nhìn Tom vừa gật đầu vừa nói chuyện với Trương Thắng về cái gì đó, mới đầu còn có vẻ rất vui nhưng sau một hồi trò chuyện thì anh phát hiện nụ cười trên mặt người Hoa kia dần biến mất, im lặng nhìn anh và Tom.

"À!"

Anh hồ nghi nhìn thoáng qua Trương Thắng và Tom, cảm thấy người Hoa này không chỉ nói có nhiêu đó cho bạn của mình, nhưng ngặt nỗi vì anh nghe không hiểu nên chỉ có thể nghe Tom phiên dịch rồi gật đầu lắc đầu.

Còn Colette câm điếc ở bên hoàn toàn mờ mịt nhìn khắp nơi.

Anh chỉ biết bản thân đi theo Lacey tới Hoa Hạ chơi, còn đến cùng là chơi cái gì thì không rõ.

Lacey không biết tiếng Anh cũng không biết tiếng Trung, khi lần đầu thấy Trương Thắng, cảm giác ánh mắt Trương Thắng rất thâm thúy, chỉ nhìn sơ qua mình thôi mà không hiểu sao cả người mình không dễ chịu, nhưng chỉ trong giây lát, không đến cả một giây sau lại cảm thấy nụ cười của người Hoa Hạ này vô cùng dễ chịu, đến mức nói không nên lời.

Đợi đến lát sau, Tom nghiêm túc phiên dịch cho anh bằng tiếng Bồ Đào Nha...

Lacey nghe không hiểu được người Hoa này đang trao đổi gì với Tom...

Colette câm điếc ở bên cạnh thì nghi hoặc nhìn Trương Thắng và Tom rồi ngồi theo sau.

Mới đầu có vẻ Tom còn muốn chống lại, nhưng dường như chịu không nổi ánh mắt sắt bén đó của Trương Thắng, dần dần cúi đầu.

"Sao thế Daw –– Tom?"

Lacey thấy bầu không khí không ổn, mờ mịt nhìn Tom hỏi.

Tom không trả lời câu hỏi của anh ta mà là nói vài câu tiếng Anh với người Hoa kia, nhưng người Hoa này vẫn im lặng.

Người Hoa híp mắt lại.

Trong vô hình, dường như có một áp lực cực lớn đột nhiên ép Lacey không thở nổi.

Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng Lacey biết dường như Tom có khoảng cách nào đó với người Hoa này, hoặc là mâu thuẫn, thậm chí mơ hồ anh còn thấy giống như Tom đã gạt người Hoa kia gì đó.

Lacey lại nhìn Tom.

Mắt Tom ngày càng không dám nhìn thẳng Trương Thắng, chỉ vô thức tránh né, mới đầu còn có thể né một bên để biện giải nhưng càng giải thích giọng càng nhẹ hơn.

Yên tĩnh!

Sự yên tĩnh chết chóc kéo dài khoảng một phút.

Lacey thấy người Hoa kia hơi thở dài.

Cỗ khí thế ép bản thân thở không nổi nháy mắt tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận