Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 460. Biến cố

Trong phòng mẹ không có ai, ở cửa cũng không có giày của mẹ, Trương Thắng vẫn nằm ngủ rất say, cả người không có cảm giác 'khắm lọ' như trước đây, ngược lại giống như là một cậu bé vậy.

Trong lúc mơ hồ còn sẽ liếm miệng.

Lâm Hạ nhìn ngơ ngác, cảm thấy thật ra nếu Trương Thắng không để cái mặt nghiêm túc, ra vẻ như chuyện gì đều biết kia thì cũng rất đẹp trai...

Cô lắc đầu, sau đó đi vào bếp bắt đầu làm bữa sáng.

Nửa tiếng sau, cô thấy Trương Thắng vẫn còn ngủ, do dự một lát, cuối cùng gọi Trương Thắng dậy.

"Trương Thắng, trời sáng, đến giờ ăn rồi!"

"Muốn ngủ thì ăn sáng rồi ngủ tiếp..."

"Nằm ỳ đầu năm mùng một không phải là chuyện tốt đâu..."

Do ở nhà người khác, còn là nhà của Lâm Hạ cho nên để tránh xấu hổ, Trương Thắng cũng không có thay quần áo.

Nụ cười kêu hắn đến ngồi của Lâm Hạ cứng đờ, sau đó cúi đầu im lìm húp cháo.

"Ờm, được."

"Dì về rồi?"

Chờ chiêm nghiệm một lát mới sờ đầu, lại lộ ra nụ cười 'bình tĩnh' 'khắm lọ' mà Lâm Hạ rất không thích.

Sau khi ăn xong, Lâm Hạ cũng không đổ cháo đi mà là để hai chén cháo đó vào tủ giữ nhiệt.

"..."

Trương Thắng biết mình nói sai nên chỉ có thể im lặng.

"Đến giờ ăn sáng rồi."

Cô thấy Trương Thắng nhàn nhạt mở mắt ra, ánh mắt lóe lên vẻ mờ mịt, như thể không biết mình đang ở đâu.

Sau khi đứng dậy, hắn nhìn ra ánh nắng ngoài cửa sổ, sau đó thấy ba bát cháo ngũ vị và một số món ăn trong nhà ăn.

"Được rồi, đi đường cẩn thận."

Trương Thắng rời giường.

Lâm Hạ ở nhà bếp, không quay đầu.

Bữa sáng có chút nhàm chán, toàn quá trình không ai nói chuyện.

"Vậy tôi đi đây."

Sau đó điện thoại đột nhiên rơi xuống đất, cả người run rẩy.

Trước khi Trương Thắng kịp nói hết câu, hắn nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lâm Hạ.

"Tôi... Trương... Trương Thắng, tôi..."

Trương Thắng chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì dừng lại:

"Có chuyện gì?"

Nhưng trong giọng hơi lạ, Trương Thắng lập tức nhận ra dường như Lâm Hạ đang cố kìm nén gì đó.

Tỉnh táo lại một cách khó khăn, nhưng hay tay lại bối rối muốn cầm thứ gì.

Cô nói ngắt quãng, hàm răng bắt đầu cắn môi ra máu, muốn bình tĩnh lại, nhưng giờ đây như là trời sập xuống vậy.

"Tôi, phải đến bệnh viện... bệnh viện Y... cậu giúp tôi một lát, tôi..."

"Lâm Hạ, có lẽ cậu cần..."

Lần đầu tiên Trương Thắng nhìn thấy Lâm Hạ hoảng loạn.

Cô ấy đang run rẩy...

Như là một con mèo đang sợ hãi.

Lâm Hạ nhận điện thoại.

"Cậu còn ổn chứ."

Lại thấy sắc mặt Lâm Hạ trắng bệch không chút huyết sắc, cô cắn chặt hàm răng, toàn thân run rẩy.

Trương Thắng ý thức được có gì đó không ổn, vô thức lao về phía nhà bếp.

Trương Thắng đỡ cô...

Cô như là bắt được người đáng tin cậy vậy, báu chặt vào cánh tay Trương Thắng.

Tay Trương Thắng bị báu đến đau nhứt:

"Được, đi bệnh viện!"

Trương Thắng cúi xuống nhặt điện thoại trên sàn nhà, trong đó vẫn còn người gọi cho Lâm Hạ.

Qua giọng nói, Trương Thắng mơ hồ nghe thấy giọng của Tống Dao.

Trương Thắng trả lời điện thoại.

"Alo, có chuyện gì vậy?"

"Trương Thắng, Lâm Hạ đây? Sao cậu lại ở nhà của Lâm Hạ..."

Đời này Lâm Hạ chưa bao giờ trải qua các giác hoảng sợ, cho dù ngày trước cha mẹ rời đi, chỉ có một mình cô ở nhà suốt đêm cũng không thấy hoảng sợ.

Phòng phẫu thuật hiện sáng biển 'đang giải phẫu'.

Lâm Hạ vẫn không nghe thấy gì, chỉ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật phía xa.

Tai nạn như thế nào chứ?

Tai nạn xe cộ!

Có vẻ xảy ra chuyện!

Chật kín người.

Lâm Hạ đi theo Trương Thắng.

Sắc mặt tái nhợt, vẫn không có huyết sắc.

Cô nhìn thấy rất nhiều cảnh sát...

Khi thấy cô ấy đến, bọn họ nhao nhao nói chuyện với cô.

Nhưng cô lại không nghe được tiếng gì, chứng ù tai ngày càng nghiêm trọng.

Cô đi qua hành lang, thấy Tống Dao băng bó một bên tay, tay còn lại ôm lấy vỗ lưng cô, liên tục an ủi.

Nhưng cô không thể nghe thấy bất cứ điều gì, và đầu óc cô trở nên trống rỗng.

Ngày đầu năm mới...

Bệnh viện.

"..."...

"Các cậu ở nhà đi, tôi lập tức kêu người qua đón..."

"Cái gì!"

"Cô giáo bị tai nạn xe cộ rồi!"

"Là hôm qua tôi..."

Nhưng vào lúc này, cô lại cảm thấy sự sợ hãi ngạt thở.

Nhưng...

Cô không hề la to, cũng không hề khóc, chỉ ngồi trên ghế dài của bệnh viện đờ đẫn nhìn phong phẫu thuật, chờ giống như tối qua vậy, chờ mẹ về nhà.

Trương Thắng đứng đấy.

"Sao rồi?" Trương Thắng nhìn Tống Dao, bình tĩnh hỏi.

"Mùng một đầu năm, tôi và sư phụ ngồi tập kích một tổ đội chuyên lừa bán hàng đa cấp, đội đó có quan hệ đến Myanmar, ờm, rất có khả năng liên quan đến người sau màn của 'Thực phẩm chức năng Hoàng Kim Hoàng' chỗ cậu lúc trước..."

"Sao có thể bị xe..."

"Chúng tôi đuổi theo, bọn chúng lẩn trốn, ngày đầu năm, chúng tôi cầm súng, nhưng không dám nổ súng ở khu náo nhiệt... Cô giáo lấy một địch hai, áp chế được hai tên nhưng tên thứ ba cho cùng rứt giậu, chạy tông vào vành đai cách ly, cô giáo đuổi theo..."

"Tay của chị..."

"Lúc bắt người bị gạch đập vào."

"..."

Trương Thắng nghe Tống Dao nonis.

Còn chưa kịp trả lời liền nghe Lâm Hạ đứng lên nói:

"Mẹ tôi, mẹ tôi sắp chết rồi sao?"

Giọng của Lâm Hạ vô cùng khô khốc, run rẩy nói câu này.

"Sẽ không mà!" – Tống Dao quay đầu lại, không dám nhìn Lâm Hạ.

"Có khả năng sẽ chết, đúng chứ?" – Lâm Hạ nhìn dáng vẻ của Tống Dao, truy hỏi.

Khuôn mặt cô giống như một tờ giấy.

Cô như đang khẩn cầu, lại như đang muốn biết đáp án.

Cô vẫn không khóc.

Cố gắng giữ bình tĩnh.

Tống Dật vẫn lắc đầu:

"Không đâu!"

"Ừm."

Lâm Hạ khẽ gật đầu, ngồi trở lại chỗ ngồi, im lặng.

Trương Thắng cũng đứng chờ một bên.

Thời gian trôi qua từng giờ.

Trong lúc đó...

Có vài người đến.

Cũng có vài phóng viên.

Nhân viên công tác hao phí rất nhiều sức lực mới đuổi được họ đi.

Bệnh viện ồn ào náo động...
Bạn cần đăng nhập để bình luận