Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 430. Năm mới vui vẻ

Chương 430: Năm mới vui vẻ

"Được rồi!!"

"Đi đi!!"

"Cái đó, Trương tổng . . !"

"Sao vậy?!"

"Tôi không có đủ tiền. Tôi có thể nhờ anh tạm ứng trước không? Một chút thôi? Trương tổng, đừng lo lắng, tôi sẽ không cầm tiền rồi bỏ chạy đâu ... Bây giờ tôi không có gì cả, tôi có chạy đi rồi cũng chẳng được gì... !"

"Cho tôi số thẻ ngân hàng của anh!"

"Được rồi!!"...

Tom bước vào.

Ban đầu họ muốn vào cùng để báo cáo công việc nhưng Tom từ chối cho họ vào.

Trên sân chơi ngoài khuôn viên trường có rất nhiều người trẻ đang rượt đuổi nhau và chụp ảnh.

Bên ngoài nhà, Lacey và Clete đang ngồi đợi.

Ngày đầu tiên của năm 2010. toàn bộ khuôn viên Yến Thạch Hóa ngập trong tuyết.

"Trương tổng, chúc mừng năm mới!!"

Ngày cuối cùng của tháng mười hai.

Họ cũng không hiểu tiếng Anh hay tiếng Trung nên chỉ có thể ngồi chờ và nhìn chằm chằm.

Cả thế giới hoàn toàn trắng xóa.

Trời đổ tuyết rơi dày đặc.

Anh ta trông tràn đầy năng lượng, toàn bộ khuôn mặt anh ấy đều tóat lên vẻ rạng rỡ.

". . !"

Cánh cửa "NC studio" mở ra.

Tom ngồi xuống rồi nhìn Trương Thắng với nụ cười trên môi.

"Ngồi xuống đi!"

"Tết dương lịch cũng không hẳn là Tết của chúng tôi, nhưng mà cũng chúc anh vui vẻ. . !"

"Anh nghĩ chúng ta nên thay đổi nó như thế nào?!"

"Đề nghị gì?!"

"Trương tổng, người Trung Quốc các cậu thích tế nhị, nhưng tôi không thích tế nhị. Tôi thích thẳng thắn. Đến và đi, tôi là một cá nhân, một cá nhân độc lập, tôi có mong muốn và lựa chọn của riêng mình... !"

Trương Thắng nhìn thần sắc đột ngột thay đổi của Tom nhưng chỉ mỉm cười.

Trương Thắng nhìn vẻ mặt háo hức của Tom.

Lúc này, anh ta không hề có ý niệm rằng mình thấp hơn Trương Thắng, thậm chí anh ta còn cảm thấy chính mình hẳn là nên đứng ở trên cao mà nhìn xuống Trương Thắng.

"Tôi vẫn nhận công việc đại ngôn! Kể cả tất cả số tiền mà cậu đã dùng để bổi dưỡng tôi trước đây, tôi đều sẽ trả lại tất cả cho cậu... ừm, cậu có thể tính cả tiền lãi!!"

"Hãy nói cho tôi biết anh đang muốn gì... !"

Anh không giải thích gì nữa mà chỉ cười:

"Trương tổng, cậu nghĩ sao về đề nghị của tôi ?!"

"Thì ra là như vậy, nhưng mà có khả năng là vì những đại ngôn mà chúng tôi từ chối không phù hợp hay không? Một người chính là một thương hiệu, một khi người đó càng có giá trị thì giá trị đại ngôn sẽ càng cao."

"Đắt? Giá trị? Trương tổng, họ đã trả rất nhiều tiền, ba mươi vạn nhân dân tệ, gần bằng ba mươi vạn nhân dân tệ. A, chỉ cần tôi lộ mặt, tôi có thể lấy được số tiền này... Tôi thực sự không biết mấy cái giá trị đó của anh là gì. Tôi chỉ biết rằng tôi có thể có được số tiền này!"

Khi Tom nói, nụ cười trên mặt anh ta dần biến mất, giọng nói bắt đầu trở nên có chút khẩn trương.

"Trương tổng, tôi nghĩ rằng chúng ta nên thay đổi hợp đồng... !"

"NC Studio" chúng tôi giúp cậu nhận hợp đồng, cậu cảm thấy không thoải mái với điều nay sao?!"

Tom trịnh trọng nói với Trương Thắng.

"Tôi có thể tự mình đi nhận hợp đồng kinh doanh, tất nhiên, việc ưu tiên của tôi vẫn là việc của công ty chúng ta..."

"Tiếp tục đi... !"

"Hơn nữa, tôi cũng đã trao đổi với luật sư, trên hợp đồng cũng đã ghi rõ "NC Studio" là vấn đề ưu tiên, còn có một phần thỏa thuận từ chối và thỏa thuận bảo mật, nhưng... nếu không có tôi, toàn bộ "Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California" sẽ không thể thực hiện được, và toàn bộ dự án sẽ không nổi tiếng đến thế... !"

"Đúng vậy!!"

"Tôi muốn được tự do!!"

"Hmm. . !"

Trong văn phòng.

Tom nói rất nhiều chuyện cùng một lúc.

Anh ta cho rằng Trương Thắng sẽ từ chối, thậm chí còn nghĩ đến việc làm lớn chuyện hơn, thậm chí còn thuê luật sư, chuẩn bị cho một cuộc chiến kéo dài.

Nhưng phản ứng mỉm cười của Trương Thắng khiến anh ta cảm thấy có chút trống trải.

"Anh Smith, anh đã nỗ lực rất nhiều cho studio của chúng tôi. Tôi tin rằng anh cũng đã phải trải qua những khó khăn và thử thách của mình. Tôi rất cảm ơn vì tất cả những gì anh đã cống hiến cho studio của chúng tôi. . !"

"Số tiền anh bỏ ra để đào tạo tôi lúc trước, tôi... !"

Có thêm hai mươi ba nghìn nhân dân tệ trong thẻ của anh ta.

Vài phút sau...

Anh ta nghiêm túc đọc số tài khoản của mình cho Trương Thắng, Trương Thắng xem xong liền chuyển tiền cho Trần Mộng Đình.

Tom nhìn xuống bản hợp đồng, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Anh ta không biết điều gì đã gây ra cảm giác bất an này, chỉ cảm thấy càng lúc càng trống rỗng.

Anh cúi đầu nhìn bản hợp đồng, đọc kỹ, thậm chí còn lấy bản hợp đồng tự mình mang theo ra để so sánh.

Không có gì khác biệt giữa hai hợp đồng cả.

Hoàn toàn giống nhau.

Anh ta khó tin ngẩng đầu lên nhìn Trương Thắng đang mỉm cười:

"Trương tổng, vậy... !"

"Nếu xác nhận không có vấn đề gì thì có thể ký hủy bỏ hợp đồng đi. Hôm qua tôi đã làm việc với Trần Mộng Đình rồi, tôi đã tính phí đại ngôn và tiền lương của cậu. Phí đại ngôn quý ba là hai mươi ba nghìn tệ... Cho tôi số tài khoản ngân hàng của cậu, tôi sẽ chuyện ngay cho cậu..."

Anh nhìn Trương Thắng vẫn thản nhiên mỉm cười.

Giọng nói không chút cảm xúc...

Tom đột nhiên cảm thấy có một nỗi bất an dâng trào sâu trong tim mình.

". . !"

"Tôi công bằng với tất cả mọi người. Ai muốn theo tôi, tôi sẽ để người đó làm. Nếu người đó không muốn theo tôi, tôi sẽ cũng sẽ cho người đó được tự do tuyệt đối. ... Nhìn xem, đây có phải là hợp đồng mà anh đã ký không?!"

"Trương tổng, ý cậu là... !"

Tom vẫn ngồi yên tại chỗ.

Anh nhìn Trương Thắng cúi đầu lấy ra một bản hợp đồng từ két sắt bên cạnh rồi đưa cho Tom.

"Số tiền đó. . !"

"Đi đi, giờ anh đã tự do rồi!!"

"Ồ, ồ, cảm ơn Trương tổng, cảm ơn ông chủ, ông chủ, anh thật sự là người tốt nhất mà tôi từng gặp... Từ giờ trở đi, dù tôi có ở đâu, dù có trở thành thế nào, tôi cũng sẽ không quên anh!!"

"Đi đi!!"

"Được rồi!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận