Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 253. Nợ không trả mà còn đi học đại học

Chương 253: Nợ không trả mà còn đi học đại học

Những câu nói lạnh nhạt này của đại ca lập tức khiến cho anh ta buồn lòng, chỉ cảm thấy những năm tháng đầu rơi máu chảy xưa kia toàn là công dã tràng.

Anh ta muốn quậy.

Muốn vạch trần thứ gì đó.

Một lòng nhiệt huyết muốn làm chút chuyện gì đó.

Nhưng...

Ngay lúc định quậy thật thì anh ta ý thức được một việc.

Nhiều công việc bẩn thỉu cực nhọc của những năm tháng đó, đều không phải là chính tay đại ca làm, thậm chí có nhiều chuyện ngay cả đại ca còn chưa ra lệnh thì cấp dưới đã chạy đi làm.

Sau khi lăn qua lăn lại, thế giới này lạ lẫm đến mức khiến anh ta khó tin.

Cuối cùng, Trịnh Bưu đánh bậy đánh bạ đi vào con đường 'đòi nợ'.

Thế giới này chưa hẳn là tha thứ cho người có tiền án, xí nghiệp lớn chướng mắt anh ta, xí nghiệp nhỏ thì thấy anh ta hình xăm đầy mình, khuôn mặt hung dữ thì không dám nhận.

Dường như anh ta đã hủy hoại mọi thứ của chính mình...

Có vẻ chỉ là một kẻ bị lợi dụng.

Nghề này kiếm tiền nhanh.

Đại ca có đôi mắt hẹp dài, làm người trong sạch, dường như từ đầu tới cuối đều là công dân tốt tuân thủ luật pháp, những tranh đấu giang hồ đẫm máu trước kia không có quan hệ gì với đại ca.

Con đường 'đòi nợ' này...

Trịnh Bưu không cam tâm nhưng vẫn rời khỏi công ty ấy, kìm nén trong lòng, muốn tìm kiếm manh mối.

Còn về phần Trịnh Bưu mình.

Anh ta hối hận, có hối hận vì rời đi, cũng có hối hận 'hành vi ngu ngốc' lúc trước về việc chỉ vì một câu mà cầm dao xông lên.

Những ngày tháng xưa kia...

Tựa hồ hiện thực đang dần ứng nghiệm với lời mà 'đại ca' nói.

Cũng chỉ có như vậy. ...

Tuy mặt ngoài nói là đợi nợ hợp pháp, nhưng những thủ đoạn phía sau lại khiến cho anh ta cảm nhận được những năm tháng trước kia.

Thi thoảng chỉ cần một ngày là anh ta đã kiếm được hơn 10 nghìn, rồi sau đó anh ta có thể dùng số tiền này đi karaoke hay quán bar cả đêm.

Ở cổng học viện.

"Thực sự là hỏng hết danh tiếng đại học, sao người như này có mặt mũi sống trên đời chứ!"

Lưu Khai Lập muốn đi nhưng Trịnh Bưu lại bắt lấy bả vai của Lưu Khai Lập không cho anh ta đi:

"Nhìn coi nè nhìn coi nè, sinh viên cái kiểu gì đây, có cái kiểu sinh viên nợ tiền không tả à?"

Nhưng không khóc được.

"Nó nợ tiền không trả mà còn mặt mũi học đại học!"

Gặp phải tên ngu như vậy.

Hiện tại...

Anh ta bắt đầu hối hận, hối hận hôm nay không nên nói là có quen biết Trương Thắng, càng không nên đưa số của Trương Thắng cho Trịnh Bưu.

"Mọi người qua đây mà coi, cái loại người này, hết nói nổi!"

"Đợt nghỉ hè, Trương Thắng có làm thêm trong tiệm của ông chủ Lưu, ông chủ Lưu lại phải dọn đống chuyện mà Trương Thắng gây ra! Còn bị bắt tạm giam thay Trương Thắng! Úi trời ơi, sao lại có loại người như vậy!"

Thế là Lưu Khai Lập chỉ có thể đứng ở tại chỗ cứng ngắc, để cho học sinh vây xem chỉ trỏ.

Anh ta muốn khóc.

"..."

Bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn Trịnh Bưu, có người còn lấy cả điện thoại ra chụp choẹt.

Ngày càng nhiều học sinh vây xem.

Trịnh Bưu đang quậy.

Quá sức mất mặt.

Quậy một trận, bảo vệ của học viện đi ra lôi Trịnh Bưu tới đồn cảnh sát.

"Đừng có lôi, đừng có lôi tôi!"

"Mấy người kêu Trương Thắng ra gặp tôi!"

"Tôi không có gây sự, tôi chỉ nói chuyện của Trương Thắng mà thôi, tôi còn chưa đánh người mà..."

"Có mặt mũi thiếu nợ, có mặt mũi không trả tiền, đi quỵt tiền mất mặt không ra gặp tôi?"

Sức lực của Trịnh Bưu rất lớn, hai ba người bảo vệ cũng không lôi kéo được, vừa giãy vừa la to, chính là làm trò côn đồ.

Ngày càng nhiều người vây xem, không chỉ có học sinh mà còn có mộ đám quần chúng hóng hớt xung quanh.

Đủ loại âm thanh, có biết Trương Thắng, có không biết Trương Thắng thì đang nghị luận Trương Thắng thiếu nợ, bị chủ nợ đuổi tới trường học.

Lời đồn càng lan truyền càng làm quá, có đồn nợ đến mấy trăm nghìn, mấy trăm triệu...

Trương Thắng gật đầu.

"Vâng."

"Đi cùng đi, thuận tiện thầy xem thử em có vấn đề về hợp đồng gì không..."

"Vâng, cảm ơn thầy Trần!"

"Được, nhưng thầy sẽ đi cùng em, em đừng sợ, các thầy cô của bộ phận pháp lý Yến Thạch Hóa luôn đứng sau lưng em, chỉ cần anh ta dám ra tay... ừm, em theo thầy học luật lâu như vậy thì cũng biết được hậu quả..."

"Hành vi này của anh ta đã trái với quy định trị an, chúng ta hoàn toàn có lý do báo cảnh sát..."

"..."

Trương Thắng thiếu một số tiền, tuy hắn không nói rõ qua nhưng đại khái Trần Chí Trung có thể đoán được chút ít.

Trần Chí Trung đã sớm có dự cảm với chuyện như vậy.

Sau khi nói với Trương Thắng, Trần Chí Trung định liên hệ với phiên trực của bộ môn cảnh vụ ở cạnh học viện, định gọi họ qua để xử lý.

Nhưng Trương Thắng lại lắc đầu, nở nụ cười:

"Thầy Trần, em cũng theo thầy học được chút luật pháp, em cảm thấy tự mình có thể xử lý chuyện này, nếu thật sự em không giải quyết được thì còn xin thầy giúp đỡ."

"Em có thể giải quyết?"

"Để em thử một chút."

"Trương Thắng, cậu đừng ra ngoài, để chúng tôi xử lý."

Ra hiệu kêu Trương Thắng đừng để ý tới người đang gây sự ở ngoài cổng trường kia.

Trần Chí Trung nghiêm túc nhìn Trương Thắng.

Khi Trương Thắng định ra cổng trường thì thấy thầy Trần Chí Trung của bộ phận pháp lý chạy ra từ văn phòng sau khi hay tin.

Dường như có đủ các phiên bản. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận