Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1081: Làm thuê

Trong video...

Là một quán net.

Bàn phím dính hắc ín và đầy dầu mỡ lạ, hộp đựng thức ăn nhanh, xô mì ăn liền khắp nơi, tro tàn thuốc lá trong xô mì ăn liền...

Ánh sáng trong ảnh tối, tối đến mức có cảm giác như đang làm tổ trong một bãi rác nhỏ bé, ngột ngạt, nghẹt thở và vô vọng.

Từng chiếc máy tính đang chạy...

Những người ngồi trước máy tính tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, tựa như đã ngâm mình trong quán net hơn một tháng trời không hề thay đồ, nhưng đôi mắt đỏ ngầu lại đầy hưng phấn, đang kích động chơi một trò chơi tên là 'World War II Vanguard'.

Phần mở đầu của 'Từ Độc Hại Đến Vinh Quang' phù hợp với phong cách hiện thực của phim tài liệu.

Nó không hề tô điểm cho trò chơi, cũng không có tư tưởng cao siêu, ném ra những cảnh và khái niệm lộng lẫy để trực tiếp gói gọn giấc mơ. Thay vào đó, nó sử dụng những kỹ thuật thực tế nhất để hạ tông màu của toàn ống kính và video xuống mức nhận dạng đơn giản nhất.

'Video này được quay vào năm 2007. lúc đó A Vinh đã bỏ học và chơi game ở quán net, khi quay video thì cậu ấy đã chơi được gần một tháng... '

'Thậm chí có người chơi ở quán net bị bắt vì tội ăn cắp... '

'... '

'Không có tiền, cậu thậm chí còn đi ăn xin trên đường phố, lòng tự trọng của cậu không còn giá trị gì nữa... '

'Chúng tôi không biết có nên dùng chuột cống để mô tả chúng hay không, nhưng thuộc tính của chúng cũng giống như chuột cống... '

'Người không có danh tính... '

'Đây là nhóm thanh niên nghiện game. '

'Mấy năm sau, A Vinh nhớ lại, nghiêm túc nói rằng, nhóm người bị bắt là may mắn nhất, ít nhất bọn họ còn có căn cước riêng... '

'Sống ở những nơi bẩn thỉu, ngày qua ngày không mục đích, lang thang và bồi hồi trong bóng tối, dù là thời đại nào họ cũng là những kẻ thua cuộc, chỉ có trò chơi mới có thể khiến họ cảm thấy ấm áp một chút... '

'Họ mang trong mình nhiều cái mác: suy đồi, rác rưởi, đau đớn, tuyệt vọng, rìa xã hội, nói tới là sầu, hỏng hết một kiếp. '

'Mấy năm sau, chúng tôi hỏi A Vinh lúc đó cảm thấy thế nào, cậu ấy nói cảm giác như mỗi ngày trôi qua trong mê mang, khi đi ra ngoài, cậu ấy không biết phải làm gì và cũng không dám về nhà... '

Giọng của Trương Thắng thật kinh tởm.

'A Vinh là một trong những người tầm thường nhất trong số những người trẻ tuổi này... '

Nhưng phải thừa nhận giọng kể chuyện của Trương Thắng luôn mang một nỗi buồn thấm sâu vào lòng người.

'Và nhóm người còn lại là... '

'... '

Đoạn mở đầu của 'Từ Độc Hại Đến Vinh Quang' quá bén nhọn, đến mức rõ ràng là phim tài liệu do Trương Thắng sản xuất, nhưng mở đầu lại luôn miêu tả cái 'hại' của trò chơi.

Từng chiếc xe chạy qua, trên đó chở những thanh niên đi ra từ quán net...

Họ giống như chuột, không, họ chính là chuột.

Có những người cúi đầu trong trại giam...

Bọn họ, bị game làm hại ư?

Trong hình...

Nhiều bản tin khác nhau về 'tẩy chay games' liên tục xuất hiện thoáng qua trên phim tài liệu trong tầm mắt mọi người, chẳng hạn như 'Thuốc phiện điện tử', 'Đầu độc tâm linh', 'Nghiện xã hội' và loạt các ngôn luận khác. Trong phim cũng xuất hiện rất nhiều 'Nơi chữa nghiện net bằng điện'.

Nói đúng hơn là, lấy phương thức kỳ lạ, đưa ra một đáp án ngoài mặt.

Video không đưa ra câu trả lời trực tiếp.

Ngoài ra còn có vài thanh niên nằm trên những chiếc ghế quán net bẩn thỉu bừa bộn, giống như những xác chết sắp thối rữa...

Nhưng...

Nếu nghĩ kỹ, có thể cảm nhận được hoàn cảnh đáng buồn hiện tại của một số người ở đáy xã hội đến từ 'hại' trong game.

Trịnh Hoa Đằng cũng không khỏi trầm tư phút chốc.

Bọn họ bị môi giới gọi đi 'làm thuê'... ...

Đây là cuộc sống thường ngày của một nhóm người râu ria...

Trong bộ phim tài liệu, mọi 'cái hại' đều được ghi lại một cách sống động đến mức Trịnh Hoa Đằng còn cảm thấy ngột ngạt khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Hoa hồng trung gian, loạt chuỗi ngành nghề tăm tối đến nghẹt thở, căn cước, trộm cắp, cướp giật, lừa đảo, làm việc trái pháp luật, bị lợi dụng, mua căn cước...

Hành vi mạnh mẽ, dạy dỗ liên tục như xem 'games' thành quái thú, dồn chặt vào góc, run lẩy bẩy.

"Tôi biết chơi game là sai, lãng phí việc học và lãng phí tuổi trẻ..."

"Nhưng khi chơi game, tôi có thể cảm thấy mình đang sống."

"Tôi học không tốt, gia cảnh cũng không tốt, thầy cô và bạn học đều coi thường tôi, tôi không có cảm giác được đồng cảm..."

"Sau khi tốt nghiệp trung cấp nghề, tôi đã làm việc rất chăm chỉ. Nhưng sau khi đi làm, tôi thấy mình như một con ốc vít chẳng quan trọng gì, có lúc tôi cảm thấy như mình đã chết..."

"Chỉ có trong trò chơi, tôi mới có thể thắng một lần, được tôn trọng, không bị chê cười..."

"Tôi chơi game rất giỏi, tôi đứng trong top 20 cả nước trong 'World War II Vanguard', có nhiều đồng đội và chúng tôi cũng chơi game..."

"Chúng tôi có nhóm riêng của mình. Trong nhóm, ngày nào chúng tôi cũng nói chuyện nơi nào tổ chức các cuộc thi và nơi nào có nhà tài trợ cho cuộc thi..."

"Ngày nọ, một người đồng đội của tôi đã nói có một cuộc thi 'World War II Vanguard' ở Dương Thành, tiền thưởng khoảng 1. 000 NDT..."

"Tôi tham gia cuộc thi này với ý định thử một lần... Sau này nghĩ lại, tôi nghĩ đây hẳn là cuộc thi 'World War II Vanguard' đầu tiên ở Hoa Hạ..."

"..."

Chuyển cảnh.

Nhiều năm sau, chuyển sang hình ảnh 'A Vinh' ngồi trong văn phòng, trên gương mặt bầu bĩnh biểu lộ vẻ ngây ngô, cẩn thận lấy từ trong tay ra một bức ảnh được bảo quản kỹ càng.

Ống kính cho ảnh cận cảnh.

Ở cận cảnh, là một địa điểm thi đấu.

Nhưng thực tế, đó vẫn là một thế giới đen tối, bẩn thỉu, nơi đâu đâu cũng có những thanh niên mang vẻ ngoài 'smart'.

'A Vinh' đứng giữa những người trẻ tuổi này, hào hứng vẫy tấm ảnh chiếc cúp 'World War II Vanguard' mùa đầu ở Dương Thành...

"Tôi, đã giành được giải thưởng!"

"Tôi được thưởng khoảng 1. 000 tệ..."

"Tôi đã mua cho bố mẹ một bộ quần áo, giày dép, đồng thời cũng mua cho mình một chiếc điện thoại di động 'Phép thuật nhỏ' (điện thoại cầm tay giống thế giới trước)..."

"..."

Nhiều năm sau...

'A Vinh' hơn 20 tuổi, nhớ lại ngày hôm đó vẫn thấy hưng phấn và tự hào.

Sau đó, anh tiếp tục đứng trước ống kính và trò chuyện về câu chuyện tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận