Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 402. Tẩy não

Thậm chí còn hắn muốn đứng lên giơ nắm đấm, cổ vũ cho âm thanh kia, hắn muốn phát ra tiếng hét của phim nghệ thuật!

Bọn hắn đã cảm nhận được thái độ tán thành từ tận sâu trong tâm linh.

Giờ khắc này bọn hắn như trở thành những đấu sĩ vượt mọi chông gai, đi từng bước từng bước trong bóng đêm để mở đường cho thời đại sau!

Không chỉ là bọn hắn...

Thậm chí là đạo diễn của bộ phim Con Chó Trên Núi!

Người nằm trong ban tổ chức, được cài vào làm diễn viên khi nghe được những lời này cũng tê cả da đầu!

Hắn kích động tới mức run rẩy!

Hắn biết rõ bản thân đang bị tẩy não!

Bỗng hắn lắc đầu rồi khôi phục lý trí.

Không phải là giám khảo quốc tế trứ danh gì, càng không phải là nhà nghệ thuật gì cả...

Sau đó càng nhiều người đứng lên. ...

Hắn tự nhắc nhở mình rằng đoạn ghi âm kia là của Trương tổng!

Sau khi những lời kia vừa dứt thì tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên như thủy triều.

Người như thế này không đi diễn thuyết, không bán khóa học, không làm người dạy thành công thì thật sự là quá đáng tiếc!

Nhưng rất thần kỳ, dù hắn biết hắn đang bị tẩy não nhưng hắn vẫn muốn dùng toàn bộ nhiệt huyết của bản thân đi kiến thiết Giải thưởng Quốc Tế Nam California!

Con mẹ nó, Trương tổng thật sự là quá tà dị!

Tất Phi Vũ đứng lên.

Giờ khắc này hắn không cô độc!

Nhưng từng đợt vỗ tay cũng với thái độ của mọi người khiến cho hắn dần dần sụp độ.

Hắn không hề có bất kỳ cảm giác chờ mong gì đối với bộ phim này.

Kha Triển Sí nghe xong cũng ngây người.

Dù sao hắn đã xem qua bộ phim này N lần.

Mị lực đến từ ngôn ngữ thôi mà đã lớn như thế rồi.

Sau khi nhắc đi nhắc lại với bản thân thì lý trí của Kha Triển Sí rốt cuộc đã quay lại, Kha Triển Sí ngồi xuống rồi nhìn lên phim Cuộc Gọi 1988 trên màn hình.

Hỏng!

Sắc mặt đại biến!

Nội dung cốt truyện hiện tại hỗn loạn tưng bừng!

Nhưng dù như vậy bộ phim này chỉ có thể coi là miễn cưỡng xem được.

Kha Triển Sí vô ý thức nhìn về phía sau hậu trường, Tề Dự Phú lúc này cũng cảm nhận được có điều bất thường, người đi bên cạnh y đang nói rất nhiều điều.

Con mẹ nó, chỉ là một bộ phim rác lại còn để cho hắn biên tập lại, quá trình biên tập thật sự rất thống khổ, hắn chỉ có thể chỉnh cho bộ phim này Logic rành mạch, hình ảnh nhân vật rõ ràng.

Nhưng...

Phim đã bắt đầu chiếu lên, hiện tại nếu như đổi lại thì trải nghiệm sẽ cực kỳ kém, lộ ra không chuyên nghiệp!

Nhưng...

Tuy nhiên khi phim được phát lên thì hắn bắt đầu trừng to mắt!

Cái đồ chơi này sao vẫn chưa bị quăng đi thế?

Thậm chí nó còn được chiếu lên màn hình lớn trên Giải thưởng Quốc Tế Nam California!

Má nó!

Đáng chết!

Đây là thứ hắn cho đám thanh niên Lý Trung luyện tập.

Không đúng, vẫn đã biên tập qua, nhưng lại là bản biên tập thất bại@

Thứ đang được chiếu là bản không biên tập!

Tai nạn vẫn chưa kết thúc!

Sau khi chiếu được một phút thì không biết vì sao âm thanh lại đột ngột biến mất, có thể là do hệ thống âm thanh giá rẻ, cũng có thể là do dây điện có vấn đề...

Cuối cùng kết quả là bộ phim Cuộc Gọi 1988 trở thành một bộ phim câm!

Sắc mặt Kha Triển Sí ngày càng khó coi, hắn cúi đầu rồi vòng qua từng người xem, đi thẳng về hướng hậu trường.

Hiện tại hậu trường đã hỗn loạn tưng bừng!

Tề Dự Phú đang chỉ huy nhân viên công tác, đầu đầy mồ hôi.

Vô số lít nha lít nhít dây điện cho ánh đèn, cho màn ảnh, cho bối cảnh sân bãi...

Vô số dây điện khiến cho công nhân cũng cảm thấy đau đầu.

Tề Dự Phú cũng không ngờ đoàn đội mà hắn mang đến đây lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như thế!

May mà hắn cũng có kinh nghiệm quản lý, trước tiên hắn cần khiến mọi người ổn định rồi từ từ tính tiếp.

Nhưng khi hắn nhìn ra bên ngoài thì lập tức thấy Kha Triển Sí...

"Chuyện gì xảy ra?"

Không biết có phải là do cuộc nói chuyện vừa rồi của Trương Thắng đã khiến cho không khí nghệ thuật nơi này tăng cao, hoặc có lẽ bản thân Trần Bân cũng đang mong đợi một thứ gì đó.

Nhưng...

Bản phim đang chiếu này hoàn toàn khác biệt với bản phim hắn làm và bản phim hắn được ban tổ chức gửi.

Nhưng khi bước ra ngoài thì hắn phát hiện hiện trường không hề rối loạn một chút nào, ngược lại tất cả mọi người đều đang nghiêm túc xem phim!

Giống như...

Khán giả không hề biết mọi thứ trên kia chỉ là một sự cố?

Hắn nhìn về phía đoàn phim của phim Cuộc Gọi 1988.

Hắn thấy được vẻ mặt ngơ ngác của Trần Bân, sau đó chuyển sang khó có thể tin rồi nhìn qua xung quanh, sau đó khều khều phó đạo diễn Cao Huy rồi nói điều gì đó.

Trần Bân xem "Cuộc Gọi 1988" ở trên màn hình.

Trên đó chỉ có hình ảnh, không có bất kỳ một âm thanh nào.

Biên tập thì cắt cắt chỉnh chỉnh loạn hết cả lên, giống như là một vị tân thủ vừa vào nghề làm vậy.

Trần Bân sửng sốt.

Kha Triển Sí thở dài một hơi, hắn quay đầu đi ra, định giải thích một chút.

"Được rồi!"

"Thật xin lỗi đạo diễn Kha, lần chiếu phim này là lỗi của chúng ta, chắc là... Nếu không ngài đi ra ngoài ổn định người xem trước, cho chúng tôi một ít thời gian!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận