Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 224. Rất là thấp kém

Chương 224: Rất là thấp kém

Sâu trong nội tâm Tề Hải Phong nhận lấy chấn động to lớn, gọi ngay cho Tề Dự Phú trong đêm.

Thế là...

Sáng sớm Tề Dự Phú đã đến.

Tề Dự Phú nhìn phòng tập huấn pin kế bên, trong lòng cũng kinh hãi sự lợi hại của Trương Thắng, nhưng ông không lộ ra trên mặt giống Tề Hải Phong.

Từ sau khi tiếp xúc với Trương Thắng thì ông đã biết Trương Thắng đang giăng một tấm 'lưới sinh thái' to lớn, chỉ là không ngờ mới có mười ngày ngắn ngủi mà lưới sinh thái to lớn của Trương Thắng đã giăng đến nước ngoài.

Trước khi đi vào phòng làm việc NC, Tề Dự Phú hơi dừng lại.

Nhìn các học sinh ra vào phòng tập huấn và nhìn về các phóng viên mà Thang Vũ đưa tới.

"Dạ, con biết, cha, việc đi Brazil mà anh Thắng..."

"Chúng ta không thể lấy một đồng nào của cậu ấy, giúp cậu ấy dựng sân khấu miễn phí, phối ánh đèn, còn về những thiết bị chiếu kia..."

"Cha?"

"Cha dự định..."

Sự phát triển của mọi thứ bắt đầu trở nên hợp lý.

"Hả?"

Ông lại liếc nhìn mấy chữ 'học viện thí điểm đồ điện gia dụng xuống nông thôn' rồi ngây người.

"Chúng ta cũng tài trợ ư?"

"Hải Phong!"

Gia nhập vào đoàn tàu của quốc gia.

"Đây là một cơ hội đối với 'Gia dụng nhà Tề' chúng ta."

Sau đó gõ cửa phòng làm việc NC.

"Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, con đều phải đi theo sau Trương Thắng, cậu ta có gì thì con học nấy!"

Cửa mở.

"Không, theo tính cách của cậu ấy thì cha đoán cậu ấy đã sớm tìm được nhà tài trợ."

Tề Hải Phong hơi khinh ngạc.

Tất Phi Vũ cũng tìm kiếm những liên hoan phim nước ngoài khác trên internet.

Đã là ngày thứ 3 từ khi gửi bản thảo 'Con Chó Bên Kia Ngọn Núi' đến trang chủ 'Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California'.

Tuy Tất Phi Vũ cảm thấy bản thông không mấy thông minh nhưng cái kiểu 'mua giải' vụng về đơn giản như vậy rất là thấp kém luôn.

Tề Hải Phong vô thức cúi đầu nhìn thoáng qua tờ hiệp nghị Trương Thắng cầm trong tay.

Bên đó không hồi âm, gọi điện thoại thì không ai nhận, lại gọi nữa thì họ nói đây là cuộc gọi xuyên quốc gia.

Bọn họ thấy Trương Thắng đang cười đưa tiễn một người đàn ông trung niên bụng phệ.

Được he!

Lại không ai nhận tiếp.

Sau đó...

Hình như tên nó là 'Hiệp nghị thiết bị máy chiếu'. ...

Cho dù là lấy tiền mua giải thì mày cũng nên chuyên nghiệp tí chứ?

Ba ngày cứ thế trôi đi vội vã.

Trong lúc đó, anh cũng xem lại trang chủ của 'Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California' có địa chỉ IP nước ngoài rồi.

Trong thời gian ấy...

Đưa cho bạn một số tài khoản không biết là của nước ngoài hay của trong nước.

Thậm chí bọn họ chẳng thèm nhìn bộ phim bạn quay như nào, vừa lên là nói về tiền, đại khái là đưa 10 nghìn đồng thì bọn họ sẽ giúp bạn có được giấy chứng nhận của liên hoan phim nước ngoài, sau đó...

Những liên hoan phim khác thì một là không hồi âm, hai là có hồi âm nhưng đầu dây bên kia là lời tiếng Anh sứt sẹo có lẫn đầy khẩu âm Quảng Đông.

Chắc là lại trượt.

Tất Phi Vũ thở dài một hơi, khó tránh khỏi thất vọng trong lòng.

Khó khăn lắm mới tìm được một chỗ phê bình điện ảnh có tính chuyên nghiệp, rồi lại là cái kiểu này.

"Phi Vũ, kệ đi..."

"Cũng được rồi, đừng đắm chìm nữa..."

"Chúng ta báo danh giúp con 'Liên hoan phim Sinh viên phương Bắc' của tháng 12 năm nay, ba mẹ đã tìm người chuyên nghiệp nhìn qua rồi, điện ảnh của con có thể lọt vào top 10..."

"Đừng nghĩ lấy danh hiệu quốc tế gì đó nữa, ta nên đi từng bước thôi, trên đời này làm gì có chuyện một bước lên mây?"

"..."

Giọng khuyên bảo của cha mẹ vang lên bên tai.

Lời của cha mẹ khiến anh ta cảm thấy ấm lòng, nhưng lại không cam tâm.

'Liên hoan phim Sinh viên phương Bắc' gì gì đó chắc là cha mẹ lại đập tiền để 'Con Chó Bên Kia Ngọn Núi' của anh đi lên.

Cho dù 'Liên hoan phim Sinh viên phương Bắc' là một giải thưởng điện ảnh hơi có vẻ quyền uy và chính quy đi chăng nữa, đập mấy trăm nghìn đi vào để mua giải, thiếp vàng lên trên mặt lại có ý nghĩa gì chứ?

Đây không phải là khinh nhờn tài hoa của mình à?

Tuy Tất Phi Vũ là con ông cháu cha nhưng sâu trong nội tâm lại rất tin vào tài hoa của mình.

Dù nhiều người cho rằng phim anh ta quay là 'đống phân chó', anh ta cũng biết sau lưng có rất nhiều bạn học chê cười mình là 'lấy tiền mở đường', thậm chí cả cha mẹ cũng thấy anh làm bộ phim này là chơi thôi...

Những thứ đó anh đều biết.

Chính là vì biết nên mới càng muốn chứng minh bản thân.

"Cha, mẹ, bỏ đi, đừng tiêu tiền mấy trăm nghìn mua giải cho con nữa."

"Con trai, đây không phải là mua giải, chúng ta đang làm marketing, nhất là phim văn nghệ của con, nếu lúc trước con không ngăn lại thì chúng ta còn muốn đi quan hệ và tìm công ty giải trí hợp tác..."

"Cha, con sẽ nổi tiếng mà!"

"Ba mẹ tin con sẽ nổi tiếng, con cũng phải tin ba mẹ, ba mẹ không bao giờ hại con..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận