Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 274. Thở dài một hơi

Chương 274: Thở dài một hơi

Trương Thắng thì ngồi ở ghế ông chủ, vừa xét duyệt hợp đồng vừa tính toán điều khoản...

Cho đến tận 3 giờ sáng, lúc này Trương Thắng mới vuốt cái đầu hơi đầy dung lượng, ngẩng đầu.

Hắn thấy Tề Hải Phong và các nhân viên đi cùng đang nằm ngủ trên giường tạm.

Cùng nhau mất ngủ còn có hai nhà thiết kế lúc trước của 'Trang Trí Hoành Viễn'...

Bắt đầu từ chiều hôm qua, bọn họ vẫn luôn đi theo bận bịu với Trương Thắng, đi đọ điều khoản, dù Trương Thắng không rõ tiêu chuẩn thiết kế của hai người này ra sao nhưng được cái tuổi trẻ, năng lực làm việc rõ ràng, coi như là hai nhân tài có thể bồi dưỡng.

Tuy rất mệt mỏi nhưng đầu óc Trương Thắng lại vô cùng linh hoạt.

Hắn thấy Lý Bân đang ăn mì tôm.

Lỗ hổng của 'Trang Trí Hoành Viễn' nhìn thì có vẻ lớn, đã vượt quá hai triệu.

Ngay lúc Trương Thắng suy tư, hắn nghe được Chu Văn Khâm buông máy tính ngẩng đầu nói:

Trương Thắng gật đầu.

Chỉ cần có thể làm tốt trang hoàng, phương diện số dư cũng không khó lắm.

"Tình hình tốt hơn chút so với tưởng tượng, đại khái tôi đã hiểu rõ, tuy rằng 'anh Dương' kia cuỗm tiền chạy mất nhưng có rất nhiều các khoản tiền trang hoàng đến sau chưa đưa cho anh ta... Tôi đang để cho thầy Chu Văn Khâm hỗ trợ tính sổ sách, thống kê đại khái lời lỗ, nhưng theo tôi tính, chỉ cần tìm được khoản thanh toán của hộ khách đến sau là có rất nhiều khách không cần chúng ta phải bỏ thêm tiền vào..."

Trương Thắng không tiếp lời, cầm lấy tư liệu lời lỗ mà Chu Văn Khâm đưa đến nhìn thoáng qua.

"Thầy..."

"Giám đốc Trương, lợi nhuận của hợp đồng mà ông chủ tiền nhiệm của 'Trang Trí Hoành Viễn' ký được cũng rất cao, trước mắt tôi đã thống kê được 30 hộ khách trong đó có 20 hộ là chỉ cần chúng ta làm tốt công việc phần sau là được, nếu tính tiền thì chúng ta không lỗ, thậm chí có 5 hộ chúng ta còn có thể kiếm lời một khoản, còn 10 hộ khác tuy sẽ có lỗ nhưng nếu khống chế tốt được bộ phận chi phí vật liệu, ý ở đây không phải nói là dùng vật liệu kém mà là dùng hàng của Tập đoàn trang hoàng TD Tech đưa đến thì tôi tin rằng chúng ta có thể lấp đầy khoảng lỗ!"

"Ừ."

"Sao rồi?"

Nhưng cơ bản thì đối tượng khách hàng xem như ổn định, đây là ưu thế, hơn nữa 'anh Dương' chỉ hơi gặt một chút, không có gặt họ đến chết, có rất nhiều khoản tiền còn chưa thanh toán cho bên khách hàng.

Trương Thắng gật đầu.

Hơi nhắm mắt lại.

Nhưng trong lòng nhịn không được thở dài một hơi.

"Tất nhiên thì hợp đồng của 30 hộ bên phải này chắc chắn phải lỗ, cho dù làm theo cách của tôi đi chăng nữa tối thiểu cũng phải lỗ 10 đến 20 nghìn..."

Sau khi nghiêm túc đọc...

Nằm trên chiếc ghế xích đu trong sân, lẳng lặng nhìn về phương xa.

Dưới ánh trăng.

Lừa tiền trong thời gian ngắn được một bộn có phải tốt hơn nhiều so với làm việc gần chết trong thời gian dài rồi mới lừa được không?...

Tuy mặc dù cuỗm tiền chạy nhưng một vài chuyện công trường vẫn còn có thể làm, đây không nói rõ là người này có năng lực sao?

Chuyện náo nhiệt hôm qua...

Từ mức tiền trong hợp đồng ký kết và cách marketing mà 'anh Dương' làm thì hắn nhìn ra được 'anh Dương' là một người biết làm ăn.

Sau khi tự giới thiệu, ông ta cười đến nỗi không thấy được con mắt.

Một ông chủ mập mạp bán vật liệu thủy điện sáp lại.

Khiến họ vẫn còn ký úc mới mẻ về Trương Thắng.

Theo một nghĩa nào đó, nếu như 'Trang Trí Hoành Viễn' có thể làm ăn chân thật mà không phải là kiếm bộn tiền rồi chạy nhanh thì cũng có thể làm ra tiền.

Trương Thắng nằm một lát trên ghế nằm.

Khi tỉnh dậy, đầu tiên là Trương Thắng đi đến cửa hàng ăn sáng bên cạnh mua bữa sáng cho các nhân viên.

Khi đi qua vài cửa hàng vật liệu thì có một số chủ tiệm vật liệu dậy sớm chào hỏi với Trương Thắng.

Trương Thắng đi ra sân nhỏ.

Dù sao thì...

Một khi con người ta muốn đi đường rẽ, thì đã định người đó không muốn tương lai.

Nhưng cũng tiếc thay...

"Giám đốc Trương... các cậu sẽ lên TV chứ?"

"Hm?"

"Tôi thấy cậu dắt theo rất nhiều phóng viên bên cạnh, còn có mấy người nhìn như đang quay phim, cậu đang quay phim phóng sự?"

"Giám đốc Từ, ông biết mấy cái này?"

"Lúc trước từng du lịch ở Hoành Điếm, thấy mọi người toàn quay phim như vậy..." – Khóe miệng Từ Giang Long càng tươi rói: "Ông chủ, để tôi tính tiền bánh bao của giám đốc Trương..."

"Ấy, giám đốc Từ, như thế..." – Trương Thắng thấy Từ Giang Long cướp trả tiền, tay lập tức cứng ngắc, trên mặt hiện chút xấu hổ.

"Không sao không sao, mấy đồng tiền lẻ thôi, giám đốc Trương tuổi còn trẻ mà lại có quyết đoán như vậy, tôi rất là thưởng thức, ở cái tuổi này con tôi chỉ biết cắm mặt vào quán net, chả biết gì khác... Giám đốc Trương, cậu có can đảm như vậy, chắc chắn sau này có thể làm chuyện lớn..." – Sau khi Từ Giang Long trả tiền giúp Trương Thắng thì liên tục khen lấy khen để hắn.

"À, vậy nhờ lời chúc của giám đốc Từ..."

"Ấy ấy, giám đốc Trương, tuy chúng ta mới gặp nhau lần đầu nhưng tôi cực kỳ thưởng thức người như cậu, hay là, nếu cậu không chê tôi lớn tuổi thì gọi tôi một tiếng 'anh' đi? Còn gì mà giám đốc Từ giám đốc Từ, chúng ta chỉ làm ăn nhỏ thôi không có cao quý tới mức đó..."

"Vâng, anh Từ!" – Trương Thắng cười gật đầu, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc: "Anh Từ, hôm nay anh tìm tôi là để..."

"Ái chà, suýt thì quên, tiểu Trương, anh Từ đây rất là thưởng thức lấy sự trách nhiệm của cậu, nhưng người trẻ tuổi mà đã nhận lấy lượng công việc lớn như vậy thì chắc chắn không dễ gì, dây chuyền tài chính của 'Trang Trí Hoành Viễn' cũng không nhỏ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận