Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 367. Quá khứ

Thế là hắn đóng laptop lại, nằm lên giường.

Vừa nhắm mắt lại.

Nháy mắt hắn nặng nề thiếp đi.

Trương Thắng rất ít nằm mơ, thế mà giờ lại mơ một giấc mộng.

Trong mơ, đầu hắn hiện ra rất nhiều hình ảnh về 'Trương Thắng' ở thế giới này.

Hắn mơ thấy khi còn nhỏ, cha mẹ vẫn luôn cần cù lao động chăm chỉ trên ruộng, chất phác, trung thực...

Hắn mơ thấy vào năm lớp ba, một chàng trai trẻ đến làng, cậu ấy quảng bá một số sản phẩm chăm sóc sức khỏe gì đó, sau đó phát một loạt tờ rơi, cha mẹ hắn cũng phát tờ rơi để kiếm thêm tiền...

Hắn mơ thấy mình đã chuyển đến trường khác, chuyển lên thị trấn, gặp rất nhiều điều mới mẻ, nhưng cũng cảm nhận được các bạn học xa lạ bài trừ và ăn hiếp, sau đó tính cách bắt đầu trở nên hướng nội, tăm tối...

Bọn họ dường như càng thêm khùng điên lên, như thể cả người đã bị tẩy não vậy, gặp ai cũng nói 'Sản phẩm Hoàng Kim Hoàng' tốt ra sao như nào, rồi tích trữ một lượng lớn hàng hóa, sau đó vay mượn khắp nơi, thậm chí kéo đòn bẩy càng lúc càng lớn, hoàn toàn là khái niệm được ăn cả ngã về không, còn vay tất cả những ai có thể vay trong thôn, thậm chí khuyến khích một số người tham gia bán hàng offline của 'Sản phẩm Hoàng Kim Hoàng'... ...

Trương Thắng giống như một người ngoài cuộc, nhìn một gia đình tươi đẹp tan thành từng mảnh.

Lớp 10...

Ngày càng rõ ràng hơn.

Lúc cha mẹ nói những lời này, trong mắt mang theo ngọn lửa, như là bị mê mụi, hoàn toàn khác với cha mẹ trong quá khứ...

Dừng lại ở lúc Trương Thắng sợ hãi rời khỏi thôn.

Hắn mơ thấy vào năm lớp 4, có vẻ cha mẹ trung thực đã kiếm được khoản tiền đầu tiên, hai người đều rất hưng phấn, sau đó bắt đầu dần không làm ruộng nữa...

Ban đầu màu sắc của giấc mơ coi như ấm áp, mang chút ánh nắng, nhưng càng về sau sắc thái càng u ám, mang sự kiềm chế và tuyệt vọng, cũng có vui sướng nhưng cực kỳ ngắn ngủi, ép tới mức không thở được.

Trong đầu xuất hiện chút hình ảnh về năm lớp 8, dường như cha mẹ say mê đầu tư cổ phiếu, sau đó kiếm lời một khoản tiền trong đó, nhưng cũng không mua nhà mua xe mà càng chơi càng lớn...

Hắn lại mơ đến năm học cấp 2 ấy, cha mẹ thường xuyên ra ngoài đi học, lúc về hắn nghe cha mẹ nói một chuỗi các câu như 'vượt giai cấp' 'liều một phen' 'tất tay' 'thành công'...

Trí nhớ.

Ông ta phủ lên bầu không khí như ngục giam, nói Trương Thắng đã vi phạm pháp luật nghiêm trọng, rất nhiều người la hét muốn kiện hắn, chủ nợ còn nói muốn móc thận hắn ra để bán!

Cha mẹ ngày càng trở nên thần bí, thứ 7 về nhà dường như còn cầm theo quyền đại lý khu vực của 'Sản phẩm Hoàng Kim Hoàng', đồng thời đi vay mượn qua đủ đường để làm chuyện được ăn cả ngã về không.

Sau đó...

Khoảnh khắc cuối cùng của ký ức...

Trước khi đi, vẻ mặt chú Trương Quế rất nghiêm túc, lấy đủ cách để khuếch đại vài chuyện, nói để khiến hắn không muốn lên đại học, chạy càng xa càng tốt...

Hắn còn không biết mình chạy đến Yến Kinh bằng cách nào, thậm chí còn không biết khi nào là ngày khi nào là đêm...

Lo lắng và sợ hãi hành hạ hắn, khiến hắn mất ngủ trong nhiều ngày, vừa nằm xuống liền mơ đủ loại ác mộng như bị người bắt, bị cắt thận trả nợ.

Hắn đến quán net.

Hắn ngồi máy kéo, trốn đông trốn tây...

Trong giấc mơ.

Trương Thắng sợ muốn chết.

"Cảm ơn!"

Bóng tối vô tận ập đến, cuối cùng...

Trương Thắng cảm thấy một luồng hắc ám.

Giống như một con chuột âm u chỉ có thể sống trong cống rãnh vậy...

Sau đó...

Hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tâm huyết, tinh thần, mọi thứ như là không còn sức lực nào, sau đó...

Giấc mộng đứt gãy!

Cuộc sống sợ hãi thậm chí còn khiến cả người hắn co giật khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát, sau đó không nhịn được mà nôn mửa...

Sau đó...

Hắn đi qua 'cả đời', như là cưỡi ngựa xem hoa...

Sau đó...

Trong lúc mơ hồ, hắn nghe được tiếng nói này, sau đó Trương Thắng mất đi ý thức. ...

Rạng sáng.

Trong nhà Trương Quế thắp đèn sáng trưng.

Trương Quế nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận bất động sản.

Tức giận, lo lắng, tuyệt vọng và không cam lòng.

Đủ loại cảm xúc phức tạp quấn lấy trong lòng.

Ông ta cho rằng bản thân quá 'lương thiện'.

Nếu sớm biết Trương Thắng sẽ về tìm mình, đến để báo thù thì lúc trước ông ta không nên cho nó một đồng cắc nào!

Thậm chí nếu ác hơn nữa.

Ông ta thấy căn nhà cách đó không xa kia.

Trương Quế bước ra khỏi phòng.

Trời tờ mờ sáng.

4 giờ.

Làm việc không theo lẽ công bằng thì phải làm cho nó công bằng!

Vương Bân Cường vốn dĩ cùng phòng tuyến với thôn bọn họ, nhưng giờ phút này sao mà ông ta dám nhận?

'Tham ô bất hợp pháp', 'gian lận', 'trốn nợ', 'gây hấn gây sự', 'tống tiền', 'tụ chúng đánh bạc'.

Thậm chí, nhiều chuyện trong quá khứ của hắn cũng bị lật ra nghiêm túc kiểm tra lần lượt.

Thực tế thì!

Nếu thật sự bị điều tra cẩn thận thì không phải là ông chưa từng bị.

3 giờ sáng.

'Hoa Tử' vẫn chưa ra.

Trương Quế nghe được vài thông tin từ vợ, đại khái là bên 'Hoa Tử' liên quan nhiều vụ án, sở cảnh sát đang điều tra ông ta.

Nhẹ thì bị tạm giam, nếu làm lớn chuyện thì...

Phó sở trưởng Vương Bân Cường phụ trách án của 'Hoa Tử'.

Trương Quế hiện đang phải đối mặt với nhiều cuộc điều tra.

Trên đời này không có thuốc hối hận để uống.

Nhưng!

Đương nhiên là không thể nào có người ra mặt nói chuyện giùm, hơn nữa lúc ấy danh tiếng của cha mẹ Trương Thắng trong thôn rất tệ, mượn một đống tiền lớn, còn kéo người theo cùng...

Đứa không cha không mẹ...

Lúc trước ông nên tìm Hoa Tử lại cho Trương Thắng thêm vài phát nữa...

Người thuê trong đó đã dọn đi trong đêm, cho dù đơn của viện khởi tố còn chưa phát xuống nhưng Trương Quế biết, Trương Thắng làm nhiều chuyện như vậy, việc khởi tố chỉ là vấn đề thời gian.

Một cơn gió thổi đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận