Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 881: Thảo luận

Nhưng lập tức nhận ra, nếu tương lai Cao Huy không làm gì mù quáng thì địa vị trong giới điện ảnh Hoa Hạ của cậu chắc chắn là nước lên thì thuyền lên.

Người trong giới điện ảnh thời đại này, nói sính ngoại thì hơi quá và không hợp lắm, nhưng cũng phần nào bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây những ngày đầu, sâu trong lòng họ không tránh khỏi có tâm lý 'hướng đến' người trong giới điện ảnh phương Tây hoặc là phim phương Tây, mong muốn được giới Tây phương tán đồng...

Các đạo diễn trẻ thì hào hứng nhìn chằm chằm vào thông tin giao dịch bản quyền trong ngày ở 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California'!

Họ nhận ra một điều!

Miễn là phim tham gia triển lãm ở 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' đều được bán bản quyền cho ít nhất 7 nước!

Những bộ nhiều nhất thì 10 bản quyền!

Chuyện này tạo ra một tác động lớn chưa từng có trong lòng họ, nhất là khi thấy một nữ sinh năm hai của Học viện Điện ảnh Yến Kinh quay đại một bộ phim ké nhiệt của «Thất Nhật Sát» thôi mà đã nổi trước khi chiếu, sâu trong nội tâm họ càng kích động hơn!

Không thể nghi ngờ!

Bốn chữ 'một đêm thành danh' thật sự quá mê người, thậm chí còn kích động lòng người hơn bất kỳ một diễn thuyết truyền cảm hứng nào!

Nhưng!

Các đạo diễn trẻ nghe vô số câu chuyện 'thành công sau một đêm'!

Nhiều giới trẻ điện ảnh mang theo phim của mình lao đến 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California'...

Thân phận của Tân Hiểu Kỳ cũng bị bóc ra!

Không tranh được vé bay đến Brazil!...

«Bạn Gái Dã Man Sadako Của Tôi» của Tân Hiểu Kỳ đã trở thành một trong các chủ đề thảo luận nhiều nhất giới điện ảnh ngày hôm nay.

Khi đến sân bay, mọi người nhận ra một điều!

Sau đó...

Thảo luận nhiều...

Trưa 14/11.

Leo John ngồi trên tầng cao nhất của khách sạn, nhìn ra đám đông bên dưới.

Thế giới này!

Chỉ trong một năm.

Đó là...

Tối 15/11.

Trương Thắng mỉm cười trò chuyện với ông về kế hoạch tiếp theo cho 'Khu Giao dịch Điện ảnh Nam California', sau khi nghe Trương Thắng nói hy vọng làm 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' có thể sánh với thị trường của ba liên hoan phim lớn ở châu Âu, Leo John không có bất kỳ nghi ngờ nào.

"Đó là một tuần hoàn tốt..."

Ông cũng có một nhà máy sản xuất xe điện, tạm thời chỉ tiêu thụ ở Brazil, tuy không nhiều lợi nhuận nhưng có thể lờ mờ thấy được tiềm lực trong tương lai...

Gần 1. 000 gia đình khu ổ chuột có một công việc tốt tại bữa tiệc 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' này...

Trong thời gian này, mỗi ngày ông đều nhìn các khoản doanh thu tài chính, hơn nữa ông không chỉ nhận được một lần khen ngợi nhờ khôi phục kinh tế!

Vùng ngoại ô của khu ổ chuột Rossinia lớn nhất Nam Mỹ hiện đang trải qua sự phục hồi kinh tế ban đầu.

Cảm giác cả người chàng thanh niên đến từ Hoa Hạ này đều tỏa ra kim quang chói mắt!

"Cậu Trương Thắng, cậu nói làm gì chính là làm cái đó!" – Ông mỉm cười nhìn Trương Thắng.

Cảm giác đứng dưới ánh mặt trời tốt hơn nhiều so với cảm giác núp trong bóng đêm không thể ra ngoài sáng!

"Ngày càng có người giới điện ảnh Hoa Hạ đến 'Khu Giao dịch Điện ảnh Nam California' chúng ta, càng nhiều điện ảnh thì các công ty càng có thể lựa chọn nhiều loại phim, nhưng càng nhiều thể loại phim ảnh để chọn thì cũng càng nhiều thương nhân..."

Ngoài ra, ông còn có ngày hội 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' này...

Chỉ trong lần tổ chức thứ hai đã thu hút vô số fans điện ảnh và du khách đến tham gia triển lãm...

Khách du lịch đến đây dễ dàng thúc đẩy việc làm của người dân địa phương và bán sản phẩm 'đặc sản'... ...

Đối diện với ông là Trương Thắng.

Ông đã sở hữu hai nhà máy điện thoại di động, đồ trong nhà máy điện thoại di động được xuất khẩu sang Mexico, mặc dù không kiếm được nhiều tiền bằng giao dịch đen lúc trước nhưng nó đều là tiền dưới ánh mặt trời...

Tại thời điểm này!

Trong thời gian một năm, ông đã nhìn thấy phép màu mà tên người Hoa này mang đến cho mình!

Ông cười đến mức không mở mắt được!

"Ông Leo John, chắc ông cũng biết tôi có một trang web mua qua mạng ở Hoa Hạ nhỉ?"

"Biết, ý cậu Trương Thắng là?"

"Tôi muốn trở thành cầu nối giữa Brazil và Hoa Hạ, trong thời gian qua, tôi đã nếm thử thịt nướng Brazil, rượu Cachaça, cà phê Santos, Guarana... Brazil của chúng ta có vô số tài nguyên nên được biết đến nhiều hơn..."

"Cậu muốn đặc sản của chúng tôi có thể được đưa lên dây chuyền mua qua mạng của cậu?"

"Đúng vậy! Ông Leo John, tôi mong rằng tình hữu nghị giữa chúng ta mãi mãi trường tồn, tôi càng hi vọng có thể thêm nhiều sắc thái vào công việc tham chính của ngài... Trong tương lai, việc làm trong ngành mua qua mạng sẽ trở thành một xu hướng ở Hoa Hạ, tôi muốn tận dụng cơ hội này để nhiều người tham gia việc làm..."

"Tốt!"

Leo John kích động đứng dậy:

"Vậy cậu cần tôi làm gì?"

"Ngài có cách về mặt thuế vụ đúng không? Tôi mong muốn được giảm miễn một phần để cho nhiều người hành nghề nhận được lợi ích thực tế..."

"Cậu Trương Thắng, trước mắt tôi chỉ phụ trách khu vực này, chỉ có thể hỗ trợ xin một phần thuế vụ trong đó, dù sao bây giờ tôi cũng không phải là người không vướng bận như trước nữa, sau lưng tôi là chính phủ..."

"Ông Leo John, vậy chúng ta thử với tư cách là thí điểm hợp tác trước đi, hừm, không phải với chính phủ mà là với người dân!"

"Cậu muốn hợp tác thế nào?"

"Chúng ta bắt đầu dự án hợp tác hàng đặc sản với Hoa Hạ trước, tôi đã gặp được một chàng trai trẻ vô cùng giàu kinh nghiệm và có tương lai ở Brazil..."

"Là ai?"

"Tên anh ấy là Lacey!"

"Lacey?" – Leo John mờ mịt lặp lại.

"Đúng! Mặc dù hiện tại anh ta chỉ là một thanh niên rất bình thường, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã có một linh cảm chưa từng có rằng anh ta có thể trở thành biểu tượng của sự hợp tác..."...

Giống như Tom, Lacey đến từ Brazil, con trai của một thợ mộc nghèo ở khu ổ chuột.

Năm ngoái.

Lacey được Tom đưa đến Hoa Hạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận