Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 462. Bình an

"Tôi không lừa mẹ được, có lẽ mẹ đã biết chút gì đó, tôi không thể tưởng được tâm trạng của mẹ lúc này..."

"Giống như trong mấy bộ phim ấy, nói chuyện bình tĩnh, sau đó lúc không ai chú ý liền... biến mất..."

"..."

Lâm Hạ sâu kín thốt ra.

Nước mắt ngày càng nhiều.

Nhưng không dám nói to, sợ mẹ trong phòng bệnh nghe được.

Nói xong, đứng dậy nhìn qua khe cửa, thấy mẹ vẫn đang ngủ thì trong lòng hơi yên tâm.

"Thật ra thì, nửa đời sau ngồi xe lăn, cũng không phải là chuyện xấu..." – Lâm Hạ nói khẽ.

Cô lau đi, cuối cùng một lúc sau cũng ngừng rơi lệ.

"Tôi có thể hỏi một số câu hỏi không thích hợp không?"

Nhỏ giọt vào hộp cơm.

"Ừm."

Lâm Hạ càng nói.

Trương Thắng im lặng.

"Mẹ vẫn luôn bận bịu với công việc, nghề này rất nguy hiểm, tôi biết có vài câu không đúng, rất ích kỷ, nhưng tôi thật sự muốn nói vài câu với mẹ, kêu mẹ từ chức đi, nhưng tôi biết lời tôi nói mẹ sẽ không nghe, trên đời này, ngoại trừ chính mình thì mẹ không nghe lời một ai cả... cha tôi cũng vậy..."

"Hoi đi, chỉ cần là tôi biết thì đều trả lời cậu!"

Càng nhiều nước mắt.

"Ngồi xe lăn cũng không sao, ít nhất có thể ở nhà, bình an hết nửa đời sau..."

"Trương Thắng..."

Một lúc sau, hắn mỉm cười nói:

Trương Thắng đưA khăn giấy ăn cho cô.

"Đại khái là ngây ngốc một thời gian thật lâu, cả người như là mơ thấy ác mộng vậy, nhưng người mà, phải sống tiếp chứ..."

"Những tháng ngày không còn cha mẹ, cậu sống như thế nào?" – Lâm Hạ nhìn Trương Thắng.

Trong đầu hiện lên một đoạn ký ức

Đôi mắt đẹp tràn đầy nghiêm túc.

"Không mệt."

Mệt?

"Không mệt."

Nhưng đúng là một giấc này ngủ rất ngon.

"Trương Thắng, cậu thấy mệt sao?"

Kể từ khi nâng cấp thành công thành đại học doanh nghiệp, các nhà lãnh đạo của trường đại học đã bỏ một nhà máy trống cho bình điện Bác Thế, cũng đập đổ vách tường cách đó không xa làm thành cổng.

Sau khi tức dậy, rửa mặt ăn sáng, hắn lại tản bộ trong trường học yên tĩnh, bớt thì giờ nhìn thoáng qua bình điện Bác Thế.

Hắn ngủ đến sáng mùng 3 tết.

"Thật sự không mệt?"

Trương Thắng cảm thấy không tính là mệt.

Nhưng hắn vẫn về phòng nghỉ của NC, nhắm mắt ngủ một giấc thật tốt.

Có vẻ hắn cũng không mỏi mệt, cô độc như Lâm Hạ nói...

Lâm Hạ nhìn chằm chằm Trương Thắng.

"..."...

"Điện thoại của cậu có thể gọi được không? Trương Thắng, đêm đó tôi còn tưởng cậu mới là con trai của cha tôi, tôi và mẹ mới là người ngoài..."

"Cậu nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chuyện gì, tùy thời gọi cho tôi."

Nhiều xe tải lớn có thể lài vào đây, dễ dàng vận chuyển sản phẩm.

Sau khi dạo một vòng, Trương Thắng trở lại văn phòng NC, sàng chọn một hồi cuối cùng xác định địa chỉ cho công ty NC Entertainment.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa.

Hắn thấy Hứa Bác Văn tới.

"Giám đốc Trương, tôi vừa mới tìm ra vài chiếc điện thoại di động, khi phát nhạc, những chiếc đèn này sẽ sáng lên, trông ảo ma, nhất là các bạn trẻ thích phá cách rất ưa chuộng..."

"..."

"Cái loa lớn này, bật đại một bài hát hay video có tiếng đều sẽ phát ra âm thanh như đang chà đĩa DJ vậy..."

"..."

"Hả? Diệu Hoa?"

"Đến trụ sở Diệu Hoa ở Dương Thành, đi lấy chút tài nguyên..."

"Đi đâu?"

"Đi thôi!" – Trương Thắng nhìn biên lai và hóa đơn, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

"Giám đốc Trương, thật ra thì tôi đã bán đi ba cái cho máy cửa hàng điện thoại rồi, một cái có thể kiếm 200 đồng..." – Hứa Bác Văn vô cùng phấn khích cầm hóa đơn và điện thoại đến.

"Năm cái!"

Trương Thắng cầm điện thoại, bật lên thử một chút.

Trong lòng là có chút tiếc nuối.

So với những chiếc smartphone tiên tiến, hoạt động mượt mà ở thế giới trước, mọi thứ mà Hứa Bác Văn làm ra lúc này đang đứng ở giai đoạn rất sơ cấp.

Mặc dù kiểu dáng không tệ, nhưng vỏ rất dày, đồng thời hệ thống cũng không mấy trơn tru, đôi khi chụp ảnh sẽ bị đứng hình, không có đèn flash, pixel cũng rất thấp, chỉ có 2 triệu pixel.

Nhìn xem mấy sản phẩm đơn sơ này.

Trương Thắng nghĩ đến bản hợp đồng vừa ký với Lâm Quốc Đống.

"Lão Hứa, anh có thể chế tạo bao nhiêu điện thoại di động như thế này?"

"Nếu có tài liệu đầy đủ, một ngày 5 cái!"

"Bao nhiêu?"

Hứa Bác Văn tràn trề phấn khởi nói cho Trương Thắng 'thành phẩm' của mình.

Trong văn phòng.

"..."

"Năm ngoái, Google ở Hoa Kỳ đã tuyên bố thành lập một liên minh toàn cầu gồm 34 nhà sản xuất điện thoại di động, nhà phát triển phần mềm, nhà khai thác viễn thông và nhà sản xuất chip... Hệ thống của họ, ờm, là hệ điều hành Android ấy đã hoàn toàn trở thành mã nguồn mở, chỉ cần lấy phụ kiện từ 34 nhà sản xuất điện thoại đó, lắp ráp chúng, đặt nhãn hiệu của chúng ta là có thể đem bán rồi..."

"..."

"Còn cái này nữa, cái này ngon luôn, nó là smartphone!"

"Phải!"

Lâm Quốc Đống về nước.

Điều đầu tiên làm khi về nước là đến bệnh viện.

Trong bệnh viện, ông thấy Cố Giang Yến.

Cố Giang Yến đang nằm.

Lâm Quốc Đống lẳng lặng nhìn Cố Giang Yến.

"Ấn Độ thế nào rồi?"

Đối mặt với sự lo lắng của Cố Giang Yến, Lâm Quốc Đống không trả lời, mà im lặng nhìn bà hồi lâu, khóe miệng khẽ run:

"Để em chịu khổ rồi..."

"Đây là bổn phận của em, khổ hay không gì chứ, chỉ là có lẽ em phải thành người tàn tật rồi."

Cố Giang Yến bình tĩnh trả lời, cũng lộ ra nụ cười thoải mái.

Như là đã chấp nhận thực tại.

Nhưng...

Cố Giang Yến càng bình tĩnh, Lâm Quốc Đống càng cảm thấy tim như bị dao cắt.

Ông nhìn Cố Giang Yến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận