Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 366. Nói được làm được

Dương Cương nhìn biểu cảm của Trương Thắng.

Dương Cương im lặng.

Người như Trương Thắng, có thể làm được.

Vừa nãy, ông đã biết được tin tức mấy tháng qua từ nơi Yến Kinh, nội dung trên đó khiến cho người vốn đã quen nhìn thấy sóng gió như hắn đều cảm thấy khó tin.

Ông biết, nếu Trương Thắng thật sự muốn làm ầm lên như vậy, hắn hoàn toàn có khả năng làm được.

"Trương Thắng, tôi sẽ điều tra cẩn thận."

"Cảm ơn!"

Giây trước, mặt Trương Thắng lạnh lẽo, tràn đầy khí thế ép sát.

"Em trai cháu đang học lớp 11, thành tích cũng không tệ, tương lai cháu có tiền đồ tốt, coi như chú cầu xin cháu đừng làm trễ nãi nó..."

Ban đầu Trương Thắng phớt lờ Trương Quế, nhưng khi đến cửa đồn cảnh sát, Trương Thắng dừng lại.

"Trương Thắng, chuyện gì bọn chú cần bồi thường đều đều sẽ bồi thường, đừng làm ầm mọi chuyện khó coi như vậy, dù sao thì em họ cháu vẫn còn phải đi học..."

Ông ta nói rất nhiều.

Nhưng Trương Quế vội vàng che miệng vợ.

"..."

Nhưng giây tiếp theo, Trương Thắng dường như thay đổi sắc mặt, trên mặt hiện lên nụ cười ôn hòa.

"Lớp 11?"

Sắc mặt rất khó xem, chạy đến cạnh Trương Thắng nghiến răng gạt ra nụ cười.

Vợ Trương Quế thấy thế muốn mắng thêm...

Trương Quế đi tới trước mặt Trương Thắng.

Trương Quế nói rất nhiều.

"Là một người cha, chú biết có lẽ lúc trước chú có lỗi với cháu, nhưng chú mong cháu đứng trên lập trường của một người cha để nhìn..."

Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trương Thắng, rốt cuộc ông ta cũng ngừng nói.

"Đúng vậy, lớp 11, cháu không quên chứ nhỉ, nó đang học lớp 11, thành tích không tệ... Tương lai nó phải thi công chức cả nước, thiệt đó, cháu giận cái gì thì trút vào chú này, cho dù cháu có lén mắng hay đánh chú cũng không sao, nhưng đừng hại nó, nó rất giỏi, nó có một tương lai rất tốt, cháu..."

Trương Thắng dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Quế.

Phải bị ép chết sao?

"Nhân sinh của tôi đáng bị hủy sao?"

Sau đó, ông ta thấy Trương Thắng nhắm mắt lại.

"Chẳng lẽ, tôi học không giỏi sao?"

Chuyện mà Trương Quế làm sai lại phải do hắn quét dọn?

Cuối cùng...

Sau khi Trương Thắng nói xong...

"Thiếu nợ! Thì phải trả, một đồng, một cắc, một đơn vị cũng không được thiếu!"

Hắn không thể làm lấy ơn báo oán, hắn cũng không có tư cách tha thứ người khác thay cho Trương Thắng của lúc trước...

"Chẳng lẽ..."

"Trương Thắng trước kia đã chết! Chết trong quán internet..."

Sau khi Trương Thắng nói xong, hắn khẽ mở mắt ra, nhìn lên bầu trời.

Tại sao...

"Con người khác biệt, chẳng lẽ tôi là đứa đê tiện nhất, thấp hèn nhất, phải bị đạp cửa, phải bị mắng..."

"Trương Thắng, cháu..." – Trương Quế nghe vậy, đột nhiên trở nên lo lắng, muốn nói thêm gì đó.

Trương Thắng sâu kín nói ra câu này.

Dưới trời chiều.

Hắn không còn để ý tới Trương Quế nữa, bước từng bước đi về phía trước.

Sắc mặt Trương Quế trắng bệch như giấy, cả người ngây như phỗng.

Hắn nhìn bóng lưng Trương Thắng.

Nằm mơ ông ta cũng nghĩ không ra lại có ngày một đứa yếu đuối, tự ti, khúm núm, thậm chí mang vẻ mềm yếu như Trương Thắng lại biến thành như vậy.

Xa lạ!

Thực sự, hắn rất xa lạ!

Ông ta đã không thể tìm lại cảm giác quen thuộc trên người Trương Thắng nữa.

Mặt trời lặn.

Cuối cùng, ông ta đặt mông ngồi xuống nấc thang. ...

"Còn gì nữa?" – Trương Thắng quay đầu nhìn Tống Dao.

"Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi thấy cậu quá là thảm, đồng thời tôi cũng đọc sơ yếu lý lịch của cậu, rất có chí, người có chí như vậy luôn khiến người ta muốn giúp một tay..."

Tống Dao thấy vẻ nghiêm túc của Trương Thắng, nụ cười trên mặt đông cứng, sau đó quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Trương Thắng đột nhiên nghiêm túc.

"Em có thể biết tại sao chị chịu chạy xa từ Yến Kinh đến đây giúp em chứ?"

"Hm?"

Tống Dao đi cùng Trương Thắng.

Cô nhìn Trương Thắng.

Gương mặt hắn bây giờ cũng không có vẻ lạnh lùng già dặn như vừa đối mặt với Trương Quế.

Cô cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ ở khóe miệng, rất đẹp.

Trương Thắng cười gượng hồi lâu.

Sau đó hắn nghiêm túc nhìn Tống Dao.

"Chị Tống Dao, cảm ơn chị!"

"Ơn nghĩa gì, đây là chuyện mà thân là cảnh sát nhân dân tôi phải làm..." – Tống Dao lắc đầu.

"Chị Tống Dao..."

Trên đường.

"Trêu gì cậu đâu, đây là ăn ngay nói thật..."

"Chị Tống Dao, chị đừng trêu em."

"Thiệt đó, nhất là bộ dáng lúc cậu nói chuyện, rất có sức hút..."

"Hả?"

"Trương Thắng, dáng vẻ vừa nãy của cậu rất ngầu đó!"

"Đừng nghĩ rằng tôi sẽ đột nhiên thích kiểu như cậu, chớ có nghĩ nhiều ha, tôi thích người trưởng thành chút chứ không phải nhỏ hơn hai tuổi..."

"Ờ ờ." – Trương Thắng gật đầu, hơi giật mình.

Nhưng hắn cứ nhìn Tống Dao.

Tống Dao quay đầu lại cũng nhìn Trương Thắng, ánh mắt vẫn rất thuần khiết và thẳng thắn.

Trước nay luôn có thể biết một người nghĩ gì qua đôi mắt như Trương Thắng lại lần nữa phát hiện bản thân không nhìn ra suy nghĩ thật của Tống Dao.

Có lẽ...

Cô ấy thật sự là một người thuần túy như vậy...

Hai người im lặng một lúc.

Sau khoảng vài phút, Tống Dao dừng lại:

"Sự việc đã được giải quyết, cậu về Yến Kinh chứ?"

"Còn chút đuôi phải thu đã..."

"Được rồi, Trương Thắng..."

"Hả?"

"Tương lai của cậu sẽ rất thành công! Cho nên tôi đầu tư cậu từ sớm, đây là câu trả lời của tôi, hài lòng không?"

Hoàng hôn đỏ rực nửa bầu trời.

Tống Dao cười cười, khóe miệng cô như trăng lưỡi liềm ở chân trời...

Cô cười khá xinh, rất dễ chịu, như là một cơn gió ấm thổi qua mặt Trương Thắng.

Trương Thắng cũng cười.

Màn đêm buông xuống.

Trương Thắng bước vào một khách sạn ở trấn nhỏ.

10 giờ.

Nếu là ở Yến Kinh thì chắc chỉ vừa bắt đầu cuộc sống về đêm.

Mọi người đều giải phóng áp lực công việc, tận hưởng lấy phồn vinh mà thành phố mang lại.

Ở trấn nhỏ...

Sau một buổi ồn ào ngắn ngủi lại trở về yên tĩnh.

Ngọn núi phía xa vẫn mơ hồ giống như trong ký ức.

Laptop trên bàn.

Mở laptop ra, lên trang web tiếng Trung Khải Minh, ban đầu Trương Thắng muốn viết.

Nhưng cuối cùng...

Chỉ viết ra một trang nghỉ phép.

Một cảm giác kiệt sức ùa vào cơ thể.

Hắn lắc đầu.

Nhưng cuối cùng cũng không có cách nào khiến mình thêm tỉnh táo hơn, ngược lại càng mệt đi.

Thậm chí nhìn phông chữ trên máy tính hắn cũng thấy mờ ảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận