Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 89. Giáo Hoa Công Lược

Chương 89. Giáo Hoa Công Lược

Trần Mộng Đình nhíu mày.

"Chị chỉ nghĩ đến những thứ nông cạn, còn có thứ sâu xa hơn, em nói rồi, chúng ta tạo ra giá trị cho người ta, đồng thời cũng chứng minh giá trị của đội ngũ của chúng ta. Khi giá trị thực sự đạt được, chúng ta có thể kiếm tiền từ đó!"

"Vậy làm thế nào để kiếm tiền? Tôi vẫn không hiểu."

Trần Mộng Đình chỉ cảm thấy đầu mình lớn ra.

"Đàn chị à, em tin chắc chị đã hiểu quá trình bùng nổ của Lâm Hạ đúng không?"

"Hiểu rồi."

"Chúng ta đoán được phía sau có người đẩy lửa của Lâm Hạ nhưng mà chúng ta cũng có thể nói đây là dự án "thành công" đầu tiên của công ty chúng ta phải không?"

"Alo? Xin chào?"

Giọng nói bình tĩnh ở đầu bên điện thoại xác nhận là Trương Thắng xong lập tức trở nên vô cùng kinh ngạc vui mừng.

Từ hội sinh viên đi ra đã qua chín giờ rưỡi, Trương Thắng vừa đi về phía ký túc xá, vừa lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

"Trương Thắng! Ôi trời, cuối cùng cậu cũng chịu gọi cho anh. Đây là số của cậu à? Trương Thắng, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt rồi sao? Thật tốt quá, bây giờ cậu đang ở đâu, tôi đến đón cậu?"

Trương Thắng mỉm cười nói. Sau đó hắn giao kế hoạch cho Trần Mộng Đình.

"Dự án gì? Cậu nói nhanh đi!"

"Đúng thế, vậy nên?"

Trương Thắng mỉm cười:

Trần Mộng Đình mở cuốn sách kế hoạch và thấy "Kế hoạch hoa khôi trường học". ...

"Bây giờ chị à, để em kể cho chị nghe về dự án thứ hai. Trong dự án này, em sẽ từ từ dạy chị cách kiếm tiền từ lưu lượng và tạo ra thùng vàng đầu tiên. Đây là kế hoạch dự án của em..."

"Alo, Vương ca, xin chào, tôi là Trương Thắng!"

"Được rồi!"

Chẳng bao lâu điện thoại kết nối.

Sau khi cúp điện thoại xong, Trương Thắng nhắm mắt nhớ lại tình hình kinh doanh của mỗi cửa hàng ở ngã tư ngã tư Phủ Tỉnh Yến Kinh, trên môi nở nụ cười.

"Vương ca, tôi có một dự án muốn hợp tác với anh..."

"Ngày mai tôi sẽ đến nói chuyện với anh..."

Cậu ta mới gia nhập hội sinh viên, đeo băng tay, hàng ngày đi lại khắp trường, bận đến rối tinh rối mù.

(Giáo hoa: hoa khôi trường học. Công lược: tấn công xâm lược. )

"Thế giới này thật không công bằng..."

Lưu lượng truy cập biến thành tiền!

"..."

Hắn mở to đôi mắt, vô cùng sắc bén.

Lục Bân nhìn Tề Hải Phong trong lòng vừa ghen tị vừa hâm mộ, không khỏi oán trách Giang Khải Long bên cạnh.

Tề Hải Phong vẫn đang hưng phấn trò chuyện, với sự hài hước dí dỏm và vẻ ngoài đẹp trai của mình, cậu ta có thể dễ dàng khiến cô gái trong điện thoại cười khanh khách, nhìn tư thế này, nếu châm lửa thêm chút nữa thì mối quan hệ gần như sẽ được xác định.

Bên ngoài ký túc xá.

Bắt đầu từ đây đi!...

"Ký túc xá trưởng đẹp trai lại hiểu chuyện. Này, cậu nhìn chúng tôi một chút coi. Trong lớp không cô gái nào nhìn chúng tôi nghiêm túc cả..."

"Khải Long, con mẹ nó cậu đã đọc bao nhiêu cuốn sách rồi? Cậu có tìm được em gái nào trong sách không?"

"Nói, con mẹ nó hôm nay cậu đã rửa chân chưa? Đừng có thối tới tôi!"

Tề Hải Phong cũng bắt đầu bận rộn.

Chà, mới nhập học hơn một tuần mà trên điện thoại của cậu ta đã có không dưới năm cô gái xinh đẹp, hầu như tối nào khi về ký túc xá cậu ta đều trò chuyện với các cô gái này, rồi tìm một người thích hợp để thiết lập một mối quan hệ, có một tình yêu ngọt ngào, tốt, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.

Lúc cậu ta kiểm tra định kỳ, cậu ta rất thích cách những sinh viên đó nhìn mình rồi lén nhét điếu thuốc vào túi và nói đủ thứ lời hay ý đẹp, cũng rất hưởng thụ mắt của các đàn chị và các tân sinh viên trên đường nhìn mình.

Nhưng sự bận rộn này khiến cậu ta rất mãn nguyện, đồng thời cũng rất có thể diện...

Không còn những ràng buộc của thời trung học, Lục Bân mong chờ cuộc sống đại học của mình, ý nghĩ đầu tiên của cậu ta là thoát khỏi kiếp FA.

Sau đó...

Những ngày này trong lớp học, hầu như mỗi ngày cậu ta đều ngồi trong đống nữ sinh, tìm cách để nói chuyện với các cô gái.

Nhưng hiệu quả thật sự là rất ít, thật vất vả mới có được liên lạc Qgou của mấy nữ sinh, cậu ta tỉ mỉ chuẩn bị một loạt từ ngữ, các cô gái chỉ trả lời vài câu "Ha ha","Thật tốt","A","Tôi đi tắm trước, ngày mai sẽ nói chuyện"...

Lục Bân vừa nhìn là có thể biết những nữ sinh này coi mình là chó liếm.

Nhìn cuộc gặp gỡ của mình rồi lại nhìn tề Hải Phong phong sinh thủy khởi, Lục Bân đương nhiên cảm thấy buồn bực.

Giang Khải Long nghe Lục Bân oán giận chỉ lộ ra nụ cười thật thà, sau đó cầm điện thoại lên tiếp tục đọc tiểu thuyết.

"Phá Vỡ Bầu Trời" xuất hiện một nhân vật nữ, nữ chính vừa xinh đẹp vừa dịu dàng giống như một đại tỷ tỷ nhà bên, đồng thời trong từng dòng từng chữ tiết lộ nữ chính này thực lực cực mạnh, hoàn toàn có thể so sánh với "nữ tử đã từ hôn" của nhân vật chính, Giang Khải Long nhìn mà ngứa ngáy, trong đầu phác họa ra hình tượng cô gái hoàn mỹ, rõ ràng truyện không có quá nhiều miêu tả trái quy định, thậm chí không được tính là gợi dục, chỉ đơn giản là tiếp xúc tay chân không hơn thế nhưng Giang Khải Long vẫn xem đến "cứng", con mẹ nó năng lực viết về phụ nữ của tác giả gọi là "Bất Dạ" này thật là mạnh mẽ, viết những câu văn bình thường đã như thế, nếu như viết những thứ khiêu dâm hoặc thậm chí là viết H...
Bạn cần đăng nhập để bình luận