Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 179. Nhớ là gọi cho ai không?

Chương 179: Nhớ là gọi cho ai không?

Trong trí nhớ...

Kiếp trước của hắn đã gặp mẹ của Lâm Hạ.

Hơn nữa còn đúng vào đêm mà cha mẹ mình nhảy lầu thì hắn gặp mẹ của Lâm Hạ.

Đêm hôm đó, đối với một học sinh bình thường mà nói, thật sự là...

Trương Thắng nhớ lại, một cảm xúc đau thương khó hiểu bỗng nhiên dâng trào.

Hắn thở dài trong lòng.

Hoa viên Hải Thự thuộc về một tiểu khu cao cấp của Yến Kinh.

Nhận biết của Trương Thắng về bà ấy cũng chỉ có nhiêu đó.

Sự nghiêm túc này khiến cho Trương Thắng không thoải mái, bản năng của Trương Thắng khiến cho hắn tương đối mẫn cảm đối với thân phận của Cố Giang Yến, vừa mới bắt đầu thì trên mặt của hắn còn treo lên đầy sự thành khẩn, thậm chí không tự chủ được mà ngồi rất nghiêm chỉnh.

Người phụ nữ trung niên đi vào phòng làm việc lục tìm một lát, sau đó cầm một cuốn sổ tay rồi đi ra ngoài, ngồi ở bên cạnh Lâm Hạ.

Khi Cố Giang Yến ngồi đối diện với mình, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Lâm Hạ rót cho Trương Thắng một cốc nước lọc, sau đó ngồi xuống đối diện với Trương Thắng.

Hắn đến với thế giới này cũng không phạm phải tội gì.

Diện tích nơi ở của Lâm Hạ không hề nhỏ, hơn một trăm tám mươi mét vuông, điển hình cho hình mẫu của một căn biệt thự.

Đây là một loại cảm giác bản năng khi gặp phải nguy hiểm không biết tên...

Không biết nguyên nhân là vì lần đầu tiên Trương Thắng tới nhà mình hay là do điều gì khác mà khiến cho Lâm Hạ bỗng nhiên có vẻ câu nệ gượng gạo không nói nên lời.

Thế nhưng trang hoàng lại là phong cách đơn giản hiện đại, đi vào bên trong, sau khi ngồi xuống sô pha, cảm giác đầu tiên chính là ấm áp và thoải mái.

Nhưng...

"Rất tốt ạ". Trương Thắng vô thức mà gật đầu.

Bà ấy tên là Cố Giang Yến, là mẹ của Lâm Hạ, nguyên là nhân viên điều tra hình sự của khu Thương Hải, năm 2006 được điều chuyển công tác tới thành phố Yến Kinh.

"À, thật ra hôm nay mời cậu vào nhà là muốn hỏi về chuyện của cha mẹ cậu, tôi luôn cảm thấy cái chết cảu cha mẹ cậu không thể đơn giản như vậy...". Cố Giang Yến nhìn vào Trương Thắng.

Mặc dù...

"Không cần hồi hộp, chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi". Cố Giang Yến cười cười rồi nói với Trương Thắng: "Cảm giác học đại học như thế nào?"

Thời điểm hỏi thăm Trương Thắng, bà cố gắng giữ cho giọng điệu của mình duy trì được cảm giác ôn hòa: "Cậu thử nhỡ kỹ lại, đêm trước khi xảy ra chuyện, bọn họ có gọi điện thoại cho ai không?"

Sau đó, bà đè nén cảm giác kỳ quái này xuống.

"Ồ..."

Dường như Trương Thắng không có gì khác so với một năm trước.

"Cụ thể là chuyện gì thì cháu không rõ lắm, nhưng đúng là bọn họ đã tham gia vào vụ án này. Dì à, không phải đã phá được vụ án này rồi hay sao?"

"Dì hỏi đi". Trương Thắng vẫn gật đầu, vẻ mặt lại càng trở nên nghiêm túc.

"Đầu tiên là 'Một khoản tiền' đó được chuyển ra nước ngoài, sau đó ở nước ngoài lại được chia làm mấy ngàn tài khoản rồi phân tán ra, mà người đứng tên của mấy ngàn tài khoản trên đều là một số công ty do trẻ vị thành niên thành lập. Cuối cùng chúng tôi tra ra được là mấy người trẻ tuổi bị bán thẻ căn cước, sau đó mọi đầu mối đều bị đứt". Cố Giang Yến nhìn thẳng vào Trương Thắng, kiên nhẫn giải thích.

"Hệ thống ngân hàng cũng không tra được hay sao?". Trương Thắng nhìn vào Cố Giang Yến.

"Đúng là đã phá được vụ này, nhưng bên trong 'Thực phẩm chức năng Hoàng Kim' có một khoản tiền rất lớn không rõ tung tích, hơn nữa, chung quy lại là tôi cảm thấy lúc trước bắt được nhóm người kia cũng chỉ là một ít tay chân vặt vãnh... Sau lưng bọn chúng có một mạng lưới hết sức phức tạp"

Thoạt nhìn vẫn là bộ dáng thật thà chất phác đó, nhưng Cố Giang Yến rất nhạy cảm mà nhận ra hiện tại trên người Trương Thắng tựa như đang khoác lên một lớp vỏ ngoài khiến cho người khác không thể nhìn thấu.

"Trong vòng một năm trước đó, bọn họ có hành động gì khác thường hay không?"

"Cháu nhớ rõ thời điểm mới vào lớp mười, bọn hắn mải mê đầu cơ cổ phiếu, cũng kiếm lời được một khoản tiền, sau đó trầm mê trong việc đột phá giai cấp xã hội... Vào mỗi cuối tuần, dường như bọn họ đều đi một chuyến tới thị trấn... !"

"Khi đó, bọn họ cũng tham dự vào "Vụ án thực phẩm chức năng Hoàng Kim" hay sao?"

Công tác quá lâu trong ngành này, nhìn ai rồi cũng nghi thần nghi quỷ, điều này là rất bình thường.

"Không nhớ rõ lắm... Ừm, hình như họ đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng phần lớn là mượn tiền của người thân với bạn bè"

"Nhớ là gọi cho ai không?"

Sau khi Trương Thắng nghe được câu hỏi này, hắn im lặng rất lâu, dường như đang cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó. Sau một hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu: "Hình như có gọi điện thoại..."

Trương Thắng im lặng.

Hắn rất quen thuộc đối với những tình tiết như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận