Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1163: Lạnh

Sau khi Liễu Gia Huy của 'Máy tính Liên Chúng' nói khẳng khái xong, hội trường vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.

Một số doanh nhân ngồi phía sau vừa kích động vỗ tay vừa hưng phấn gật đầu.

Sau đó...

Lại thêm vài doanh nhân nữa đứng lên.

Chủ đề của họ là 'Bảo vệ môi trường', 'Trách nhiệm' và 'Tuyên bố'.

"Trong môi trường kinh tế, 'Công ty Khoa học kỹ thuật Tín Hải' chúng tôi hứa sẽ tạo ra doanh thu chục tỷ trong năm 2011. chúng tôi sát cánh cùng đất nước, dùng sức mạnh của mình để duy trì 'bảo vệ môi trường' và 'nền kinh tế' ở điểm cân bằng, thi hành 'Chính sách tính sói' để khuyến khích nhân viên..."

"..."

"Chúng ta nên kêu gọi những người trẻ trong xã hội bớt phàn nàn và chăm chỉ hơn..."

Các doanh nhân lần lượt phát biểu.

Nghe được câu cuối cùng, sắc mặt hắn hơi lạnh đi.

"..."

Trương Thắng im lặng lắng nghe.

"..."

Khi máy quay hướng về Trương Thắng.

"..."

Ngay sau đó, hắn lấy bài phát biểu của mình ra, xé thành từng mảnh trước mặt mọi người rồi ném vào thùng rác gần đó.

"Gần đây tôi nghe nhiều bạn trẻ than phiền đi làm mệt mỏi, làm thêm giờ, làm việc chăm chỉ, lương thấp, nhưng lý do lương thấp là gì? Chẳng phải là do ngày nào cũng ra về đúng giờ, không chịu tăng ca, tạo ra giá trị to lớn hơn cho bản thân ư?"

"Nhiều thanh niên có tay chân nhưng không muốn làm việc trong nhà máy, thậm chí còn thích giao đồ ăn hơn là làm việc nhà máy, tôi nghĩ đây là không nên! Trong năm mới, 'Tập đoàn Đức Nặc' của chúng tôi sẽ làm một tấm gương tốt để người trẻ gia nhập vào con đường khôi phục kinh tế đi lên..."

Trong góc.

Sắc mặt hắn trầm như nước.

"Cảm giác nguy cơ, chúng ta luôn phải có cảm giác nguy cơ, chúng ta không thể để cuộc sống thoải mái ăn mòn trái tim phấn đấu của mình!"

Câu đầu tiên là:

Sau đó...

Trương Thắng đứng dậy mà không nói gì.

"Hai từ đó gọi là 'ăn người'..."

"Nhiều năm trước, tôi đã rất sốc khi nghe điển cố này, thậm chí còn thấy khó tin, tôi suy nghĩ mấy ngày, không hiểu tại sao một người lại nói những lời như vậy..."

'Ý thức về sứ mệnh và trách nhiệm lịch sử của người trẻ!'...

(*)

Ở thế giới trước, một doanh nhân đáng kính từng công khai tuyên bố không tăng lương cho thanh niên, vì điều đó sẽ hủy hoại giới trẻ...

"Tôi từng nghe một câu nói, đó là 'sao không ăn thịt? (*) '..."

Mà ở thế giới này...

Ở thế giới trước, có người cũng từng nói, tại sao người trẻ lại tiêu cực chi phí?

Ở thế giới trước, một số chuyên gia từng cho rằng giá nhà ở Hoa Hạ vẫn còn quá thấp, nên tăng trở lại, nếu tăng lại thì giới trẻ sẽ có động lực.

(*) Nguyên văn: "百姓無粟米充飢, 何不食肉糜?" – "Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?". Câu nói nổi tiếng của Tấn Huệ Đế – Tư Mã Trung, được xem là một người ngây ngô, ngớ ngẩn. Ông nói khi nghe tấu trình về nạn đói. Cũng bởi sự ngây ngô của Hoàng đế nên thời kì trị vì của Tấn Huệ Đế chỉ có thể tóm gọn trong một từ "lũng đoạn". Sự lũng đoạn mở đầu từ Giả hậu Giả Nam Phong – con gái đại thần Giả Sung.

Rất nhiều hội nghị.

Đều giống như dạy học cho giới trẻ.

Tất cả những gánh nặng, tất cả những điều tốt xấu, tất cả những lời chỉ trích hay những cái gọi là khen ngợi đều đè nặng lên giới trẻ ở một thời điểm nhất định.

"Những ngày đó tôi không ngủ được, tôi đọc qua rất nhiều điển cố xưa và hiện đại, cuối cùng tìm thấy hai từ trong câu chữ đạo đức nhân nghĩa..."

'Phấn đấu, phấn đấu!'

'Phấn đấu cho sự quật khởi của Hoa Hạ'...

"..."

Có vẻ như, vài người đứng trên cao kia sớm đã không còn là người trẻ, cũng không biết cuộc sống của những người ở tầng dưới như thế nào.

'Phát sóng trực tiếp CCTV'

Mặc dù là phát sóng trực tiếp nhưng cơ bản vẫn bị trễ nửa giờ.

Phòng trực tiếp sẽ cắt câu lấy nghĩa một vài lời của các doanh nhân...

Cho nên nhiều người đều nghĩ là bình thường.

Nhưng...

Lần trực tiếp này.

Mặc dù lời của một số doanh nhân đã được sửa đổi đôi chút nhưng vẫn gây ra một mức độ phẫn nộ trong dư luận...

Vô số người trẻ và công nhân nghe xong đã tức muốn nổ phổi!

Mọi thứ đều bị ném vào thùng rác, chỉ có cảm xúc nguyên thủy nhất từ sâu thẳm trái tim thoát ra khỏi miệng Trương Thắng.

Bài phát biểu đầy dã tâm, dõng dạc, theo gió vượt sóng...

Bản thảo diễn thuyết đã bị Trương Thắng vứt vào sọt rác.

"..."

"Nhưng, có bao giờ chúng ta nghĩ rằng cơ thể nhỏ bé của chúng cũng luôn mang gánh nặng gấp vài, chục, thậm chí hàng trăm lần không?"

"Chúng ta đang tự cho mình là đúng, tại sao những con kiến nhỏ đó không đủ siêng năng, không đủ chăm chỉ, không phấn đấu..."

Dường như anh ta nghe thấy một cảm giác mỉa mai từ chàng trai trẻ này.

Giống như bị ai tát một cái thật mạnh vào mặt.

Chàng trai trẻ này là ai?

Đoàn Hồng Tinh hơi có nghe qua nhưng luôn không coi trọng.

So với một công ty có quy mô hàng chục tỷ đồng, tài sản của Trương Thắng thực sự không đáng để vào mắt.

Trò con nít!

"Chúng ta đang đứng trên tầng mây cao, chỉ có thể nhìn thấy đám người ở trên cao..."

"Chúng ta nhìn ra vùng đất này, vùng đất này có núi sông hùng vĩ, có trùng điệp núi non, mọi thứ đều kiêu sa hùng vĩ..."

"Nhưng nhiều người đứng cao hơn không bao giờ nhìn thấy đàn kiến nhỏ dưới chân mình, với cái đầu to và chiếc chân cực kỳ nhỏ..."

Đoạn Hồng Tinh từ 'Tập đoàn Bất động sản Hồng Hưng' cau mày...

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chàng trai trẻ đeo kính mặc vest ngồi hàng cuối.

Lặng ngắt như tờ.

Trong hội nghị.

Kênh phát sóng trực tiếp đó được gọi là 'Cực Thố Live'... ...

Vì bị hạn chế bình luận nên chỉ có thể trút giận trên một kênh phát sóng trực tiếp khác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận