Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 502. Ký hợp đồng này tới hợp đồng khác

Sáng sớm.

Một tia nắng mặt trời mọc lên từ phương đông, chiếu sáng lên vùng đất Berlin.

Tất Phi Vũ đi theo Trương Thắng ký hết hợp đồng này đến hợp đồng khác.

Tất Phi Vũ đã thức cả đêm, đương nhiên rất mệt, sáng sớm vẫn có thể nói chuyện với Trương Thắng, nhưng bốn tiếng sau, đầu óc anh ta liền mơ màng.

Anh không biết Trương Thắng đã nói gì với những người này...

Nửa tháng trước lễ trao giải Liên hoan phim quốc tế Berlin, Trương Thắng liên tục theo anh bôn ba trong các đoàn phim.

Bọn họ dán mặt lên, tiếp xúc hết đạo diễn này đến đạo diễn khác, nhà sản xuất này đến nhà sản xuất khác.

Nhưng Trương Thắng cảm thấy vẫn chưa đủ...

Tất Phi Vũ không biết, nhưng Tất Phi Vũ biết là Trương Thắng gần như chạy gãy chân vì bộ phim «Thất Nhật Sát».

Ngay cả ban đêm cũng học theo tiếng Anh mà Trương Thắng nói chuyện với bọn họ để tập dợt.

Số điện thoại mà hắn vừa làm được khi đến Berlin kia ghê gớm tới nỗi cách vài phút là lại reo lên.

Mặc dù không biết Trương Thắng muốn làm gì, chỉ biết là hắn đang tích lũy các mối quan hệ, nhưng anh bắt đầu tham gia cùng, bắt đầu đi theo Trương Thắng dạo trong các đội ngũ làm phim...

Hắn rất nhiệt tình với bọn họ!

Thậm chí còn học được chút chiêu thức 'gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ'.

Thế là lại giao lưu thêm cả nhân viên công tác phim ảnh.

Trong hơn mười ngày qua...

24 giờ một ngày, gần hơn mười giờ, hắn mời những người này đi uống cà phê, ăn, đi dạo, nói về những ước mơ...

Kỹ sư ánh sáng, kỹ sư âm thanh, nghệ sĩ và thậm chí một số làm việc vặt của đoàn kịch...

Tất Phi Vũ bị cảm động sâu sắc!

"Lộn xộn đến đâu?"

Đến tột cùng thì, rốt cuộc là đạo lý đối nhân xử thế của một số người đạt đến mức độ nào mới có thể làm chuyện điên cuồng như vậy?

"Jones – kỹ thuật viên ánh sáng cho «Ngày Hè», David – kỹ sư âm thanh cho «Hành Trình Yêu», và Kelly – nghệ sĩ tạo hình cho «Bóng Tay Vẽ», tôi cảm thấy hơi giống nồi lẩu thập cẩm..."

Tất Phi Vũ thấy rằng kỹ năng giao tiếp của mình phát triển thần tốc.

"Giám đốc Trương, hợp đồng làm việc của đoàn phim mà chúng ta ký thật sự quá lộn xộn..."

"«Thất Nhật Sát» của chúng ta còn chưa thấy nhà đầu tư đâu, chúng ta sẽ không thực sự vay tiền để tự làm phim đúng không?"

"Đó không phải là chuyện tốt sao? Những người bên lề đại diện cho việc không được công nhận, không được công nhận, đại biểu cho việc họ muốn chứng tỏ bản thân, và khi tôi chọn người, tôi cố tình chọn những người này..."

Dưới ánh mặt trời.

"Họ đều là những người tôi muốn có trong danh sách của mình, hơn nữa một trong số họ đã tham gia vào các bộ phim đạt giải, lại còn là giải lớn..." – Trương Thắng cười đáp.

Nhất thời không hiểu Trương Thắng đang nói gì.

Đi ra khỏi quán cà phê, Tất Phi Vũ đang ngu ngơ nhìn xem lại bản hợp đồng, tinh thần đột nhiên chấn động, sau đó anh ta nhìn Trương Thắng với vẻ mặt kìm nén.

Elaine và Fendi – đạo diễn của bộ phim ngắn «Đêm Kinh Dị» bước ra khỏi quán cà phê.

Tất Phi Vũ nhìn thấy trong quán cà phê.

Vài phút sau.

"Nhưng giành được giải thưởng không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ chỉ đi theo đội ngũ 'sáng tạo chính' mà thôi, thậm chí còn không có màn ảnh lúc phát sóng trực tiếp, phần lớn đều là nhân vật bên lề..." – Tất Phi Vũ lắc đầu.

Trước khi Tất Phi Vũ nói xong thì đã thấy Trương Thắng đi tới, nghiêm túc giúp anh chỉnh sửa cổ áo vest, hài lòng gật đầu:

"Đạo diễn Tất, anh bây giờ là nhân tài kiệt xuất trong lục đại đạo diễn, đạo diễn lớn nổi tiếng quốc tế, đã là thế thì anh không bao giờ thiếu nhà đầu tư!"

Tất Phi Vũ sững sờ.

"Nhưng bọn họ đắt hơn giá thị trường!" – Tất Phi Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài:

"Đúng vậy, đầu tư là một vấn đề, «Thất Nhật Sát» là phim kinh dị, không ai trong nước xem phim kinh dị, lúc trước cũng có người quay rồi nhưng đến cái nịt cũng không có..."

"Về phần đầu tư..."

"Đạo diễn Tất, đợi vài ngày nữa anh sẽ phát hiện họ cũng không đắt, không những thấy bọn họ không đắt mà còn thấy quá rẻ!" – Trương Thắng dừng lại, vẻ mặt vẫn mỉm cười:

Hai người đã ở trong phòng ghế và trò chuyện về vấn đề bản quyền cả đêm.

Nhưng hai người không mệt, ngược lại còn hưng phấn.

Chỉ là...

Khi mặt trời chiếu sáng, hai người vô thức che mắt lại.

Mặt trời quá chói mắt.

"Mảnh ghép cuối cùng sắp được ghép lại với nhau rồi!"

"Hả?"

Tất Phi Vũ sững sờ, sau đó thấy Fendi nghiêm túc đi tới.

"Cậu Trương Thắng..."

"Xin chào, cô Fendi!"

"Tôi sẵn sàng tham gia đoàn phim «Thất Nhật Sát»."

"Tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận