Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 128. Đại Khái

Chương 128. Đại Khái

Trò chuyện với Tề Dự Phú khiến Trần Mộng Đình vô cùng khó chịu.

Rõ ràng đối phương rất hiền hòa, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo nhưng nội dung cuộc trò chuyện luôn khiến cho cô có cảm giác bị kéo tay.

Không biết khi nào Tề Dự Phú đã chiếm cứ vị trí đạo diễn, dường như cũng không phải ông ấy tới đây nói chuyện hợp tác với mình mà là mình tự chạy tới tìm ông ấy hợp tác.

Cô biết mình sẽ không chịu nổi nữa.

Cô lơ đãng cúi đầu, nhìn thoáng qua tờ giấy nhỏ Trương Thắng đưa cho cô.

Tờ giấy nhỏ chỉ có vài từ.

"Dùng giá trị lợi ích nói chuyện, nếu không khống chế được giá trị lợi ích thì hãy hung tợn lên."

"Xin lỗi Tề tiên sinh, cháu hy vọng phí tài trợ có thể lên tới ba mươi nghìn, dưới ba mươi nghìn chúng cháu không cân nhắc..."

"..."

"Xin lỗi, Tề tiên sinh, cháu hy vọng phí tài trợ có thể lên tới ba mươi nghìn!"

"Bây giờ là ba mươi nghìn!"

"Những lời dư thừa khác ngàn vạn lần cũng không nói gì cả!"

Nhưng sau đó cha mình giảng đạo lý với Trần Mộng Đình, chuẩn bị ép giá, Trần Mộng Đình lại nửa bước không nhường, mặc kệ cha nói gì Trần Mộng Đình cũng giống như một khúc gỗ, một bước cũng không nhường.

"Chào giá ba mươi nghìn!"

Tề Hải Phong nhìn cha mình và Trần Mộng Đình.

Sau khi Trần Mộng Đình xem tờ giấy này xong, mặc dù cô không biết có ý nghĩa gì nhưng vẫn làm theo.

"Cho dù ông ấy có nói gì cũng đòi giá ba mươi nghìn, ngoại trừ tài trợ ra thì điều kiện gì của ông ta cũng không thể đồng ý!"

"Aiz, không đúng, lúc trước không phải là hai mươi nghìn sao?"

Sau khi Tề Dự Phú nhìn thấy vẻ mặt Trần Mộng Đình không có chút nhân tình nào, ông ấy chợt tức giận, cuối cùng không nhịn được đứng dậy kéo Tề Hải Phong đi.

"Trần tiều thư, cháu phải nói cho chú biết hoạt động này chỗ nào đáng giá ba mươi nghìn, chúng tôi dán bàn ghế cũng chỉ đổi một vị trí quảng cáo mà thôi? Đây là mua bán thua lỗ..."

Tề Hải Phong sửng sốt, sau đó vô thức đứng dậy, vừa rời đi, cậu ta dùng ánh mắt mông lung nhìn Trần Mộng Đình: "Đàn chị, trước đây chẳng phải đã nói là hai mươi nghìn sao? Sao bây giờ lại đổi thành ba mươi nghìn? Sự kiện này em đã chi hơn hai mươi nghìn cho Tôn Thi Thi... Em bỏ ra nhiều tiền như thế nên mới có người khác mới bỏ nhiều tiền như vậy. Nếu tính cả ba mươi nghìn tài trợ sự kiện này, em đã bỏ ra năm mươi nghìn! Cái này không phải quá đắt sao?"

Mới đầu cậu ta cảm giác cha mình vẫn chiếm thế thượng phong, Trần Mộng Đình liên tiếp bại lui...

"Vậy thì có gì tốt để nói? Một chút thành ý cũng không có! Quên đi, Hải Phong, chúng ta đi thôi!"

Trần Mộng Đình vẫn trả lời câu này.

Tề Dự Phú cau mày, đối mặt với một người dầu muối không vào như vậy, ông ta đột nhiên cảm thấy hết sức khó giải quyết, trong lòng không hiểu sao buồn bực.

Trần Mộng Đình nhìn thấy Trương Thắng từ trong phòng vệ sinh phía sau đi ra.

Dù trong lòng Trần Mộng Đình mong muốn hai mươi nghìn thì là hai mươi nghìn nhưng sau khi nghĩ đến lời dặn của Trương Thắng, cô vẫn kiên quyết đòi ba mươi nghìn, không xu cũng không thiếu.

"Vậy nếu không chiếm được gì thì sao?"

"Tôi biết, nhưng ba mươi nghìn thực sự không thể thiếu!"

"Nhưng bây giờ mọi chuyện đã làm căng như vậy rồi..."

"Có một thứ gọi là hiệu ứng sợ mất mát. Tề Hải Phong đã đầu tư hai mươi nghìn vào dự án này rồi. Nếu bỏ cuộc bây giờ thì thực ra họ sẽ chẳng được gì cả..."

Trần Mộng Đình nhìn Trương Thắng có chút bất an.

"Trần tiểu thư, cháu đây không phải là đang tăng giá sao? Chú đã tìm hiểu về các nhà tài trợ trước đó, họ chỉ tài trợ có năm nghìn!"

"Trương Thắng, chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn không? Trước kia nói hai mươi nghìn, bây giờ..."

"Nếu cha của Tề Hải Phong không hung hãn như vậy thì chị cũng không cần đọc tờ giấy đó. Hai mươi nghìn thì hai mươi nghìn, nhưng bọn họ hung hãn như vậy chúng ta chỉ có thể bị động phòng thủ, đòi giá..."

Trương Thắng cười nói.

"Trước đây là trước đây, lần này là ba mươi ngàn!"

Cánh cửa văn phòng bị đóng lại.

Cuối cùng Tề Dự Phú cũng rời đi cùng Tề Hải Phong.

"..."

"Không sao đâu, sẽ không căng lắm đâu ..."

Trương Thắng cười.

"Ờ?"

Vừa dứt lời điện thoại của Trương Thắng rung lên, dưới cái nhìn của Trần Mộng Đình, Trương Thắng nhấc máy.

Cuộc gọi đến từ Tề Hải Phong.

Tề Hải Phong hỏi Trương Thắng có quen hội sinh viên không rồi kể đôi điều về chuyện tài trợ.

Trong lúc đó cậu ta còn nói những câu như "Trần Mộng Đình" "chào giá chết" khiến mọi chuyện trở nên khó xử.

Trương Thắng nghe hết tất cả, hắn mỉm cười.

"Quen thì cũng quen nhưng có lẽ chị Mộng Đình sẽ không rút lui ... Đã vậy thì chiều tôi cùng cậu đến hội sinh viên một chuyến xem thử nhé!"

Trần Mộng Đình nghe xong kinh ngạc nhìn Trương Thắng.

Trương Thắng cúp điện thoại.

Trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Khi sự kiện Hoa Khôi Giảng Đường dần dần lên sóng trực tuyến, lượng đặt hàng Điều Hòa Trung Tâm Hải Lực, Trần Nhà Tích Hợp Obon và Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên gần như bùng nổ.

Hầu như mỗi ngày đều có hơn chục khách hàng cần lắp đặt thiết bị đến hỏi thăm, không thể cưỡng lại hoạt động ồn ào náo động, họ kìm lòng không đặng mỉm cười ký đơn đặt hàng.

Đám người Vương Quốc Phú, Lưu Khai Lập kiếm được tiền lãi của cơn sóng lưu lượng đầu tiên đều cười nghiêng ngả, trong khi những thương gia bỏ lỡ cơ hội thì bất lực nhìn sự hối hả nhộn nhịp ở phía bên kia, làn sóng cuồng nhiệt đã tỏa sáng về phía mình, bọn họ cũng có thể ký một vài đơn ở đây nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy tiếc nuối và hối hận.

"Nghe nói Yến Thạch Hóa đã đưa ba nhãn hiệu Điều Hòa Trung Tâm Hải Lực, Trần Nhà Tích Hợp Obon và Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên vào danh sách đấu thầu..."

"Bọn người như Vương Quốc Phù đại khái là cất cánh."

"Chết tiệt, mấy ngày trước con mẹ nó tôi đã suy nghĩ cái gì?"

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận