Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 427. Ai đã nói?

Chương 427: Ai đã nói?

Trương Thắng nhìn số điện thoại trên màn hình.

Anh mỉm cười lịch sự với Lý Diễm Hồng rồi bước ra cửa nghe điện thoại.

Lý Diễm Hồng cũng mỉm cười đáp lại.

Bên ngoài phòng riêng rất nhộn nhịp.

Trương Thắng tìm một nơi vắng vẻ.

Cuộc gọi đến là của Tom.

Đáng lẽ Tom phải trở về Trung Quốc trong hôm nay, nhưng anh ấy không quay lại...

"..."

". . !"

"Đúng là hợp tác!"

"Sếp, không, tôi nên gọi cậu là Trương tổng mới đúng. Bây giờ chúng ta là mối quan hệ hợp tác qua lại. Cậu không thể đối xử với tôi như một nhân viên bình thường. Tôi không làm việc cho cậu!!"

Đầu bên kia điện thoại, Tom có vẻ đã ngà ngà say, qua điện thoại có thể nghe thấy giọng nói của cậu không tỉnh táo như ngày thường nữa.

Trương Thắng nghe Tom nói rất nhiều.

"Chào buổi sáng, sếp!!"

"Tôi biết rất nhiều bí mật của cậu!"

"Sếp, mối quan hệ giữa chúng ta chính là quan hệ hợp tác, đúng không?!"

"Chào buổi sáng!!"

Trương Thắng nghe vậy lập tức cau mày.

"Ai đã nói cho anh những điều này?!"

"Vậy thì sếp, chia tiền cho đi tôi nào! Tôi biết "Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California" đó đã giúp cậu kiếm được rất nhiều tiền nhưng tôi chỉ nhận được một khoản phí xuất hiện nhỏ, điều này thật bất công. Hơn nữa, trước đây tôi cũng đã ủng hộ cho "Trần Nhà Tích Hợp Obon", số tiền cậu chia cho tôi vẫn chưa đủ, đáng lẽ ra cậu phải đưa hết số tiền cho tôi!!"

"Trương tổng, nếu bây giờ tôi ra ngoài, tôi vẫn có thể kiếm được rất nhiều tiền chỉ bằng cách nhận lời quảng cáo. Ai đó... !"

". . !"

Lông mày anh càng nhíu sâu hơn.

Khi mới đọc, hắn giống như nuốt chửng cả cuốn sách và chỉ viết ra nội dung cuốn sách với vài gạch đầu dòng mơ hồ, sau đó hắn cũng không để ý nhiều đến nó nữa.

Sự dừng lại đột ngột như vậy khiến cho Trương Thắng nhận ra có điều gì đó không ổn, anh nheo mắt lại.

Dưới ánh trăng.

"Ít nhất thì cũng có người... !"

Ngay bên cạnh anh ta.

"Người đó là ai?!"

Anh phát hiện ra rằng vị của chai rượu vang đỏ này cũng gần giống với rượu vang thông thường.

Sau đó...

Chính là Avery Tashi, người đã mời anh cùng đi uống rượu.

Đầu dây điện thoại bên kia, có vẻ như anh ta đã nhận ra mình đã nói điều gì đó đáng lẽ không nên nói, lời vẫn chưa nói xong đã vô thức dừng lại.

Chai Conti của Romani lấp lánh.

Anh ta nhìn vào chai rượu.

Loại rượu vang đỏ đắt nhất thế giới.

Tom đã đọc cuốn sách "Thức tỉnh nhận thức" theo lời giới thiệu của Trương Thắng.

Khi ngồi trong khách sạn với Avery Tashi, nhìn ra bãi biển bên dưới, thưởng thức ly rượu vang đỏ, nghe nội dung mà người phiên dịch bên cạnh nói, anh chợt cảm thấy mọi thứ trước mắt thực ra chẳng qua chỉ có vậy.

Trong lúc xuất thần, anh ta chợt cảm thấy mình vừa ngộ ra rất nhiều điều...

Nhưng sau khi trải nghiệm cảm giác bước lên sân khấu và nhìn thấy vô số tiếng reo hò và những ánh mắt ngưỡng mộ phía dưới.

Anh ta nhìn nụ cười ân cần của Avery Tashi và trò chuyện với anh ta về phim ảnh...

Anh và Avery Tashi có thể giao tiếp và hoàn toàn không có cảm giác mơ hồ về khoảng cách giữa các thế hệ giữa hai người bọn họ.

Và...

Những nội dung mà ông ấy nói đến cũng không quá mức khó hiểu.

Cấu trúc, tính nghệ thuật, lăng kính của phim, ý nghĩa tiêu biểu của phim...

Trong một nghìn người thì cũng có một nghìn Hamlet.

Anh ta cũng có thể kể được vô số câu chuyện.

Cái gọi là nghệ thuật...

Chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi.

Số tiền đó có thể đủ cho cả một gia đình chi tiêu trong hơn mười năm!

Hơn mười vạn đô la Mỹ!

Một chai rượu vang đỏ!

Anh không thể hiểu được tại sao giữa anh và Avery Tashi lại có nhiều điểm khác biệt đến như vậy.

Dưới ảnh hưởng của rượu, anh ta thấy buồn ngủ nhưng thay vào đó lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa, có lẽ đây là cái gọi là "thức tỉnh nhận thức" đi?

Anh cảm thấy trong người đau nhức nhưng vẫn cố chống đỡ sự mệt mỏi ấy.

Cái gọi là "Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California", cái gọi là "Liên hoan phim Quốc tế Berlin", cái gọi là "Liên hoan phim Quốc tế Cannes"...

Mọi thứ đều như vậy!

Mười hai giờ tối...

Anh đưa Avery Tashi trở về khách sạn sau đó quay trở về ngôi nhà từng đổ nát.

Bẩn thỉu...

Những thứ bẩn thỉu dường như làm vấy bẩn tâm hồn anh.

Tâm hồn cao thượng của anh lẽ ra không nên sống ở một nơi thấp kém và dơ bẩn như vậy.

Anh không bước vào như thường lệ mà chỉ thuê một phòng trong một khách sạn cách chỗ ở của Avery Tashi không xa...

Giá khách sạn rất đắt, thậm chí đắt đến mức đáng sợ.

Rồi ông trở thành người được gọi là nhà phê bình.

Chỉ là nói nhiều, bắt kịp thời đại, có lẽ vì gia cảnh tương đối tốt, may mắn được tham gia vài bộ phim ăn khách và được đón nhận, sau một thời gian liền trở thành tiền bối của nhiều đạo diễn...

Người được gọi là nhà phê bình phim Avery Tashi cũng chỉ là một ông già nhỏ bé.

Có lẽ...

Cũng chỉ là một ly rượu bình thường được cường điệu hóa mà thôi.

Có lẽ thứ rượu vang đỏ nổi tiếng thế giới ấy...

Thế giới này vốn không công bằng...

Nằm trên giường, anh cảm thấy men rượu đang kích thích mình, nhớ lại toàn bộ Giải thưởng Điện ảnh, anh cảm thấy chính mình là người đã có đóng góp lớn cho toàn bộ Giải thưởng Viện hàn lâm. .

Anh ta đã giúp làm việc, anh đọc lời thoại, anh tuyển một nhóm người làm giám khảo quần chúng và dạy họ những gì nên làm hay không nên làm...

Nhưng anh chỉ nhận được rất ít, chỉ có những khoản thù lao và vài khỏan phí chứng thực lác đác...

Mấy tháng trước, sô tiền ấy có thể khiến anh cảm thấy sung sướng, nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy rất nhiều người giàu, anh càng ngày càng cảm thấy mình có thể vẫn chưa hiểu đủ!

Phí chứng thực...

Đúng rồi!

Phí chứng thực!

Mấy ngày trước, anh nhận được vài cuộc gọi từ Hoa Hạ, nội dung các cuộc gọi từ Hoa Hạ này đều là mời anh đến làm đại ngôn và đưa ra cho anh rất nhiều ưu đãi.

Đối phương nói đã tiếp cận "NC Studio", nhưng studio có vẻ như không có ý định hợp tác với họ.

Lúc đó tâm tình Tom không tốt, anh cảm thấy có chút chán nản, mơ hồ còn cảm thấy tức giận.

Anh cảm thấy chính mình chỉ là một công cụ, một công cụ để bị lợi dụng và vắt kiệt!

Ngày hôm sau khi thức dậy, anh ta lại uống một ít rượu vang đỏ, càng nghĩ càng cảm thấy bất công!

Anh ta gọi điện cho Trương Thắng, anh nói ra tất cả những gì mà anh đã suy nghĩ mấy hôm nay, nói xong anh chợt thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Tôi lẽ ra nên nhận được nhiều hơn!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận