Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 481. Đồng ý

Đúng vậy, sau Berlin, phí bản quyền «Con Chó Trên Núi» của các quốc gia chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền...

Tại sao hắn lại phải giao độc quyền cho mình chứ?

Cả nước Pháp chỉ có Sailu chiếu!

Tại sao?

Chỉ bằng lý tưởng, lòng kiên trì và thành ý ngàn dặm xa xôi của cô ư?

Không đủ!

Sao mà đủ cho được?

Hắn lại không phải là cha cô!

"40%, trong tương lai, lễ trao giải Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California có thể được tổ chức tại Sailu Cinema!"

Giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng.

"Sau này, mỗi một bộ phim của NC Entertainment chúng tôi đều sẽ chỉ trao bản quyền cho duy nhất Sailu ở nước Pháp!"

"30%, chúng ta sẽ tân trang lại ghế trong rạp chiếu phim, thậm chí sửa chữa và thiết kế lại rạp, chúng tôi có thể ôm hết tất cả, cô hoàn toàn không cần bận tâm, hơn hết, chúng tôi có thể giúp cô tùy chỉnh trang trí theo mong muốn của mình! Tất cả các chi phí đều do chúng tôi chịu, cô không cần chi trả một xu!" – Trương Thắng nheo mắt nhìn Elaine.

Lại còn là một rạp chiếu phim sắp đóng cửa.

Khuôn mặt Trương Thắng càng lúc càng gần.

Ở nơi đất khách quê người này, thật tiếc cho một người tứ cố vô thân như cô, ngoại trừ chút bản quyền của rạp chiếu phim ra thì cô chẳng có lợi ích nào để trao đổi với Trương Thắng!

Nhưng trong sự nhẹ nhàng ấy lại có một khí thế, cái khí thế đó chèn ép Elaine vào góc, khiến cô không thở nổi.

"Không được! Tôi không chịu, 50 không được!" – Elaine nghiến răng, liều mạng lắc đầu.

Rạp chiếu phim này...

"Ngài Trương Thắng, tôi biết Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California là loại giải thưởng nào, nhưng, 40% cổ phần, tôi không thể, tôi chỉ có một rạp chiếu phim như vậy!"

"Trên đời này không bao giờ có bữa trưa miễn, cô Elaine, tôi nói thẳng từ đáy lòng rằng tôi không hề hứng thú với cái rạp cũ kỹ đó của cô, nó đã từng có thời huy hoàng, nhưng đó là đã từng..."

"Không thể được, ngài Trương Thắng, tôi... tôi cũng không biết được trong tương lai phim của ngài có nổi hay không!"

"Tôi chỉ có hứng thú với cô..."

Sắc mặt cô tái nhợt, nắm chặt góc áo, đầu ngón tay run rẩy.

"Cô đã nói, rạp của cô rất cũ xưa, sẽ mất khách, cô muốn trùng tu nhưng không có tiền!"

Trái tim Elaine đập thình thịch, nhưng cô không né tránh, chỉ cúi đầu xuống, túm lấy quần áo và kẹp chặt hai chân.

Giọng hắn rất nhẹ, như là ma quỷ đang thì thầm.

"Đôi khi, tôi thực sự muốn làm nhân chứng, chứng kiến cô một lần nữa thành công, trở nên huy hoàng lần nữa, thậm chí huy hoàng hơn tổ tiên cô!"

"..."

Câu nói cuối cùng của Trương Thắng đưa mọi thứ trở về với thực tại.

"Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã cảm nhận được một tinh thần không chịu thừa nhận thất bại, một linh hồn tràn đầy sức hút..."

"Tôi, tôi muốn suy nghĩ một chút..."

Cô muốn bình tĩnh lại, nhưng cô không phải là một nhà đàm phán trời sinh, cô không thể kiểm soát được cảm xúc, không thể bình tĩnh được.

Elaine thoáng chốc ngẩng đầu, sau đó thấy nụ cười trên gương mặt như ác ma của Trương Thắng.

Trương Thắng càng ngày càng gần.

"Nhưng..."

"Hiện tại cô chẳng có bất cứ vốn liếng nào cả!"

dưới ánh đèn.

Mang theo hương vị mê mụi, mập mờ!

Thậm chí còn thấy ngạt thở.

Khủng hoảng không nói nên lời.

Khủng hoảng!

"Cô hoàn toàn có thời gian suy nghĩ, không có ai buộc cô cả, sắc trời không còn sớm nữa, cô đi nghỉ trước đi, nếu còn chưa đặt chỗ nghỉ thì để tôi giúp cô đặt khách sạn..."

Elaine không trả lời.

Cô chỉ ngồi trên ghế và nhìn vào cửa văn phòng.

Đêm hôm khuyA khoắt, cô không dám ra ngoài một mình.

Cô quay đầu lại nhìn Trương Thắng.

Trên người Trương Thắng có một hơi thở nguy hiểm, mơ hồ giống như một con thú khát máu.

Cuối cùng cô theo bản năng co rúm lại, ngồi như một pho tượng, bất động.

Thời gian...

Lại trôi qua từng chút một.

Lần này, dài đằng đẵng.

"Đây có thể là canh bạc cuối cùng trong cuộc đời tôi..."

Cuối cùng cô cũng cúi đầu xuống:

Cảm giác mỏi mệt quanh quẩn trong lòng Elaina.

Trương Thắng dựa lưng vào ghế, nhắm mắt như đang ngủ.

Ngồi từ rạng sáng cho đến buổi sáng, lúc mặt trời ló dạng...

Elaine lắng nghe Trương Thắng.

Cô cảm thấy có lý.

Nhưng để cô ấy cắt bỏ 30% cổ phần, đó chẳng khác nào cắt thịt.

Thế nhưng, nếu như không cắt thịt, Sailu của mình có còn sống được không?

Nó sắp phải đóng cửa, nó cần được truyền máu!

Đối với Elaine, đó cũng là một canh bạc.

Bởi vì lợi thế của cô có hạn cho nên thứ đạt được cũng có hạn.

Trên đời này, luôn luôn là trao đổi công bằng.

Cô không nói, nhưng lúc nào cũng ngồi.

"Tôi rất muốn tin tưởng từng câu từng chữ lúc này của cô là thật, tôi cũng muốn tin tưởng chúng ta sẽ hợp tác rất tốt trong tương lai, nhưng đó là một ván cược, và tôi không muốn cược!"

"Ta sẽ không phản bội!" – Elaine cắn môi và lắc đầu.

"Tôi không dám giúp cô nếu không có sự ràng buộc lợi ích, trên đời này có rất nhiều ví dụ cho câu chuyện về người nông dân và con rắn!"

Không biết bao lâu sau, cô nghe thấy Trương Thắng khẽ thở dài:

"Thật ra, tôi đang giúp cô..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận