Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 30. Tính Tiền

Chương 30. Tính Tiền

Khi Trương Thắng đóng cửa lại, Trương Phán Phán trong phòng bật khóc, nghiến răng nghiến lợi

"Mình muốn giết hắn, mình, mình muốn giết hắn! Mình..."

Két ...

Cánh cửa lại bị đẩy ra.

Trương Thắng lại thò đầu vào.

"Bạn học Trương Phán Phán, nếu những gì tôi nói hôm nay có ích cho cậu thì sau này cậu phải trả tiền lớp học này cho tôi..."

"Bốp!"

Lâm Hạ nhịn không được nữa, cuối cùng không thèm để ý đến dáng vẻ thục nữ mà ném miếng bít tết qua!

Thật là khinh người quá đáng!

Trương Thắng nhanh chóng bắt lấy miếng bít tết và đóng cửa lại.

"Đừng lãng phí, đều là tiền không đấy!"

"..."

Bà chủ của "Bếp tích hợp Sâm Nhiên" tên là Trần Ái Cúc, cũng giống như Lưu Khai Lập, cả hai đều đến từ Hà Nam.

Làm việc chăm chỉ ở thành phố Yến Kinh hơn hai mươi năm và trải qua làn sóng những năm 80,90, họ bắt đầu nhận ra rằng làm việc cho người khác chưa bao giờ là kế hoạch lâu dài, vì vậy sau khi thảo luận, cuối cùng họ đã trở thành đại lý cho thương hiệu mới "Bếp tích hợp Sâm Nhiên", sau đó đã mở một cửa hàng.

Hai tháng thăng trầm khiến Trần Ái Cúc nhận ra rằng kinh doanh không đơn giản như vậy, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên mở cửa hàng và chưa có nhiều kinh nghiệm. Lúc đối mặt với khốn cảnh trong cửa hàng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải quyết như thế nào, vì thế chỉ có thể kéo dài như vậy, trơ mắt nhìn không có khách tới cửa, sau đó ngày từng ngày trôi qua, tiền thuê nhà, điện nước mỗi ngày chồng chất...

Phải giữ được cửa hàng.

Chị hiểu rất rõ điều này nhưng dù sao họ cũng không phải là một gia đình giàu có, nếu cứ canh giữ cửa hàng như thế này thì sớm muộn tài sản của gia đình họ cũng sẽ cạn kiệt, vì vậy Trần Ái Cúc càng ngày càng lo lắng.

Cho đến khi...

Gặp được Trương Thắng!

Vẻ ngoài của Trương Thắng giống như một ngôi sao băng, xuyên qua bầu trời đêm tối tăm, sau đó bầu trời đêm tràn ngập ánh sáng lấp lánh.

Lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thắng, chị và con gái đã bị choáng váng trước đôi mắt sắc sảo nhạy bén của Trương Thắng cũng như kế hoạch bày binh bố trận đáng kinh ngạc của hắn.

Trương Thắng thẳng thắn chỉ ra những khuyết điểm của cửa hàng và sắp xếp vài bước cho cửa hàng của họ.

Bước đầu tiên: Từ bỏ ý tưởng khách đến tận cửa, giảm chi phí!

Bước hai: Chuyển từ bị động sang chủ động, chủ động mời người, chủ động chạy hàng.

Bước ba: Thành lập một nhóm hợp tác, dù là công ty lắp đặt, thương hiệu khác hay thậm chí là đồng nghiệp, ai đoàn kết được thì cần phải đoàn kết lại. ...

Khi Trần Ái Cúc thấy Trương Thắng thoải mái nói chuyện, chị từng nghi ngờ rằng người đứng cạnh nàng không phải là một học sinh tốt nghiệp trung học chưa vào đại học mà là một doanh nhân giàu kinh nghiệm, đã làm việc trong giới kinh doanh nhiều năm.

Trải nghiệm và kinh nghiệm kinh doanh không phù hợp với lứa tuổi đương nhiên sẽ khiến cho Trần Ái Cúc có cảm giác xa cách và không thể diễn tả thành lời.

Nhưng chỉ vài ngày đã ký ba hợp đồng, hắn đã làm cho Trần Ái Cúc không thể không khâm phục từ tận đáy lòng.

Buổi tối.

"Khai Lập! Bọn Trương Thắng đã ký một đơn khác nữa. Đơn này dành cho nhà ở tiểu khu Tường Hòa!"

"Nhanh như vậy sao?"

"Ồ, tiền cọc đã được chuyển vào tài khoản rồi. Ngày mai anh lấy xe điện ba bánh đến giao hàng và lắp đặt nhé!"

"Được rồi!"

"Đúng rồi, Khai Lập..."

"Có chuyện gì thế?"

"Anh có bao giờ nghĩ xem chúng ta nên đối xử thế nào với Trương Thắng sau khi cậu ta hoàn thành mười nhiệm vụ không?"

"Cho cậu ta thêm một ít tiền hoa hồng. Nếu cậu ta thực sự có thể ký được mười hợp đồng, cho cậu ta hoa hồng mười lăm nghìn cũng không có vấn đề gì!"

"Mười lăm nghìn?"

"Quá nhiều sao? Em thấy là nhiều hả?"

"Ít! Ít nhất hai mươi nghìn. Chúng ta nhường một chút lợi nhuận cũng được. Trương Thắng là một nhân tài. Dù thế nào đi nữa chúng ta cũng phải giữ lại nhân tài này. Tuy rằng chúng ta đều cố gắng nhưng không biết chạy hàng chỉ biết lắp đặt. Em cũng thiếu kỹ năng xã hội, năng lực còn hạn chế, chỉ có thể giúp trông coi cửa hàng. Mặc dù con gái đang làm với công ty trang trí và các cửa hàng khác nhưng nó vẫn thiếu kinh nghiệm..."

Trong cửa hàng, Trần Ái Cúc nhìn Lưu Khai Lập và nghiêm túc nói ra những lời này.

"Hai mươi nghìn, cái này... Cửa hàng này là mở cho cậu ta sao? Chưa đầy một tháng, tiền lương tới hai mươi nghìn! Anh còn chưa bao giờ kiếm được thu nhập như vậy. Cái này, cái này quá khoa trương."

Lưu Khai Lập nghe xong nhất thời nhíu nhíu mày, sau đó lắc đầu:

"Cậu ta vẫn ăn của chúng ta, sống trong nhà của chúng ta, xe còn cho cậu ta lái, mua cho cậu ta áo vest, còn sử dụng máy tính và Internet của chúng ta... Tất cả đều là chi phí!"

Trần Ái Cúc nghe thấy Lưu Khải Lập nói như vậy thì lập tức do dự, sau đó nhắm mắt lại:

"Là em chưa suy nghĩ kỹ, nhưng em nghĩ..."

"Chúng ta phải tự mình kiếm được tiền trước, trước mắt chúng ta vẫn đang tạm ứng vốn. Ngoài ra doanh số bán hàng tốt gần đây một phần là do sự siêng năng của Trương Thắng, và một phần là do chất lượng tuyệt vời của "Bếp tích hợp Sâm Nhiên" của chúng ta. Cung cấp cho cậu ta một cái bệ phóng để phát huy năng lực của mình, đây đều là do chúng ta giúp đỡ cậu ta. Bằng không, một tên nghèo như cậu ta làm sao có thể ký nhiều đơn như vậy? Hỗ trợ đằng sau của chúng ta cũng là chi phí mà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận