Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 18. Tìm Kiếm Tài Năng

Chương 18. Tìm Kiếm Tài Năng

"Ồ, Hạ Hạ, mình vừa nhận được cuộc gọi từ người tìm kiếm tài năng của Thịnh Thế Entertainment. Mình đã xác minh và hóa ra là sự thật!"

"Không ngờ thành công lại dễ dàng như vậy!"

"Tuy nhiên, mẹ mình chắc chắn sẽ phản đối việc mình đăng ký vào công ty sớm như vậy. Bà nói những công ty này quá hỗn loạn. Mục đích ban đầu của bà là hy vọng mình có thể ra nước ngoài..."

"Mình bối rối quá, cậu trước nay luôn có nhiều chủ kiến. Cậu tham mưu giúp mình đi!"

"..."

Lâm Hạ lên xe và sắp đến nơi, điện thoại của cô lại vang lên.

Trong điện thoại, Trương Phán Phán không khỏi hưng phấn, giọng nói ngọt ngào như chim líu lo.

Lâm Hạ đơn giản hỏi vài câu rồi cúp điện thoại.

Khoảng nửa giờ sau, cô thấy Trương Phán Phán trong trung tâm mua sắm.

Trương Phán Phán vừa thấy cô đã kéo lại và nói rất nhiều chuyện...

Có những dự định cho tương lai, hoàn cảnh hiện tại của những người bạn cùng lớp, hè này ai đã làm gì tốt, ai đã làm gì xấu, ai đã ra nước ngoài, ai đã thất tình.

Lâm Hạ nghe, kiên nhẫn gật đầu, vừa mừng cho bạn thân vừa tích lũy một số tài liệu viết để phác thảo quá trình trưởng thành của những nhân vật này trong phần hai của "Mùa Hè Năm Ấy".

Nháy mắt đã là buổi trưa.

Hai người ăn xong, Trương Phán Phán lại nhận được một cuộc gọi khác, là từ một người tìm kiếm tài năng của một công ty giải trí khác "Tinh Quang Vị Lai".

Lâm Hạ nhìn mặt Trương Phán Phán có vẻ hưng phấn, nhưng khi Trương Phán Phán thấy cô vẫn luôn quan sát mình thì cố gắng bình tĩnh, thỉnh thoảng gật đầu ra dáng vẻ thành thục.

Lâm Hạ thấy thú vị bật cười, sau đó lại cảm thấy những công ty giải trí này chú ý đến Trương Phán Phán là điều đương nhiên.

Trương Phán Phán cao ráo, có vẻ ngoài trong sáng, ngọt ngào và giọng hát hay, cô ấy rất bắt mắt trong buổi thử giọng cho chương trình "Những Cô Gái Toả Sáng", ở một khía cạnh nào đó, cô ấy được coi là "thí sinh hạt giống" mà các công ty giải trí lớn đang hết sức chú ý tới.

"Aiz, phiền não quá. Một công ty giải trí khác muốn nói chuyện và ký hợp đồng với mình... Họ nhất định phải đến gặp mình. Mình không biết phải từ chối thế nào. Cậu giúp mình trấn cửa ha?"

"Được rồi... nhưng hôm nay cậu phải đãi mình trà sữa và bữa tối nhé!"

"Hihi, dĩ nhiên rồi! Muốn món gì thì gọi đi, bổn tiểu thư có rất nhiều tiền!"

"Ôi, đại gia!"

Lâm Hạ gật đầu gọi một ly trà sữa, vừa chờ Trương Phán Phán.

Trong khoảng thời gian này, hai người trò chuyện về tương lai, phàn nàn về cha mẹ và giáo viên cũ của mình, tán gẫu về các bạn cùng lớp, trò chuyện về ngôi sao nào đẹp trai hơn...

Hai người dường như có vô số chủ đề để nói, thời gian cứ như vậy trôi qua.

Đến ba giờ chiều, Lâm Hạ dường như thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa sổ trung tâm mua sắm.

Người mặc bộ quần áo "Bếp tích hợp Sâm Nhiên" ra vào mọi cửa hàng, dường như đang làm công việc bán hàng.

Không hiểu sao khi bóng dáng đó xuất hiện, Lâm Hạ chợt sửng sốt, như thể bắt được thứ gì đó, sau đó nàng chợt mất hứng thú trò chuyện với Trương Phán Phán.

Tất cả những câu chuyện trong "Mùa Hè Năm Ấy" đều là những câu chuyện lãng mạn về những chàng trai cô gái trẻ tuổi bối rối, không muốn chia tay khi xa nhau và khao khát về tương lai.

Cô nghĩ họ rất vất vả, rất mệt mỏi và rất chăm chỉ!

Nhưng...

Ra nước ngoài, các trường đại học nổi tiếng, quần áo bóng rổ chữ ký NBA, điện thoại di động hàng hiệu, quần áo, túi xách hàng hiệu...

Họ thực sự có phải là những người bình thường chạy khắp nơi để kiếm sống, lo lắng cho một bữa ăn, thậm chí vì học phí mà cầu xin người khác không?

Họ có những câu chuyện, nhưng...

Lâm Hạ chợt cảm thấy trước mắt là một màn sương trắng xóa, trắng đến mức ngay cả âm thanh xung quanh cũng không nghe được.

"Hạ Hạ?"

"Hạ Hạ!"

"Đến kìa, cô ấy đang đến!" "

"Cô ấy đang đến!"

Không biết qua bao lâu, giọng nói hưng phấn bị đè nén của Trương Phán Phán truyền đến tai Lâm Hạ.

Lâm Hạ nhìn theo ánh mắt của cô, từ xa thấy một người phụ nữ mặc vest đang đi về phía bọn họ, trông cô ấy giống như một người phụ nữ rất có năng lực, đã làm việc trong giới giải trí nhiều năm.

Người phụ nữ thấy họ thì gật đầu.

"Xin chào mọi người, để tôi tự giới thiệu. Tôi là Từ Thắng Nam, một người tìm kiếm tài năng của "Tinh Quang Vị Lai". Hôm nay..."

"A, bạn học Lâm? Bạn học Trương, xin chào, không ngờ lại gặp cậu ở đây!"

Người tìm kiếm tài năng vừa giới thiệu xong thì lại nghe thấy một giọng nói vui mừng khác.

Đứng trên lối đi của nhà hàng phương Tây sang trọng, Trương Thắng trông giống như một người ngoài hành tinh lạc lõng.

Nghe được lời chào của Trương Thắng, Trương Phán Phán liếc nhìn Trương Thắng rất nhanh, như thể không nhận ra Trương Thắng, cô vô thức thu mình lại và tiếp tục mỉm cười và mời người tìm kiếm tài năng Tinh Quang Vị Lai" Từ Thắng Nam ngồi xuống, ân cần rót cho cô một tách cà phê.

Mơ hồ, cô và Trương Thắng dường như là bạn cùng lớp.

Giữa các bạn cùng lớp không nên có bất kỳ khoảng cách nào, không tính là sớm chiều ở chung cũng coi như là bạn cùng trường nhiều ngày tháng như vậy, dù sao cũng nên gật đầu tình cảm.

Nhưng không hiểu sao có một lớp ngăn cách không rõ ràng từ trên người Trương Phán Phán, rào cản này dần dần dày lên, phảng phất như chân trời góc biển không thể nắm bắt, ngăn cách thật sâu giữa cô và Trương Thắng.

Có lẽ...

Đó có phải là sựu ngăn cách giai cấp không thể vượt qua?

Đó có phải là phản ứng bản năng trước vùng quê hôi hám bẩn thỉu?

Hoặc là, trong tiềm ý thức sợ bị thứ gì đó vấy bẩn?
Bạn cần đăng nhập để bình luận