Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 882: Nói chuyện

Khoảnh khắc lần đầu đến Hoa Hạ, anh bị sốc với tất cả mọi thứ...

Giống như, một nhóc nghèo đến từ nông thôn.

Sau đó anh gặp Trương Thắng.

Để lại ấn tượng tốt với Trương Thắng.

Chính tại thời điểm đó, bánh răng của số phận bắt đầu quay.

Sau một thời gian.

Lòng tự đại và điên cuồng của Tom đã khiến mối quan hệ giữa anh ta và Trương Thắng nảy sinh vết rách, cuối cùng Tom chọn bay một mình.

Lúc đi anh ta cũng mời Lacey.

Vội thoáng qua, Lacey không hề nhảy thoát giống Tom, thậm chí trong xương còn có chút ngây thơ, anh ấy vẫn luôn nghiêm túc học hỏi, chưa bao giờ nghĩ đến một bước lên mây.

Anh ấy cũng thấy cha mình chính thức trở thành người đứng đầu phân bộ 'Trang trí Tổ Chim' ở Brazil!

Ban đầu là chút kiến thức trong ngành điện ảnh, về sau dính đến vài nội dung 'thương mại', tất nhiên, tiếng Trung là môn bắt buộc của Lacey.

Đồng thời...

Lacey từ chối, hơn nữa vẫn tiếp tục đi theo Trương Thắng!

Bởi vì...

Nhưng Lacey hiểu rất rõ, mọi thứ của Tom đều là Trương Thắng cho, mặc dù kiếm được tiền nhưng ít ra con người không thể quên cội nguồn!

Anh không cách nào hình dung được cảm giác trong lòng mình khi đó!

Trương Thắng không có yêu cầu cao đối với Lacey, kêu Lacey học hỏi và chỉ định nội dung học tập cho anh ấy.

Cho nên...

Khi một năm sau quay lại khu ổ chuột Brazil, anh phát hiện chiếc nhà nhỏ nghèo rớt mồng tơi của mình đã biến thành tòa nhà lầu cao ốc.

Sau khi xem xét một số kiến thức kinh doanh của mình, anh được đưa đến một tòa nhà cao tầng.

Một năm...

Điện thoại reo lên.

Anh cũng không có thời gian.

Trưa hôm nay, Trương Thắng lại gặp anh.

Anh hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân duy trì lễ nghi cơ bản và chỉnh lại quần áo, lộ rả nụ cười vừa ngại ngùng vừa tự tin.

Ánh sáng bên trong cánh cửa hơi chói mắt.

Lại chuyển động một lần nữa!

"..."

Khi từng là ông hoàng thế giới ngầm của Rossinia, tướng mạo Leo John hung ác, nhìn ai cũng giống như là nhìn con cá trên thớt gỗ, thoáng liếm môi cũng khiến người ta sợ muốn chết.

"Anh Lacey vào đi, gặp ông Leo John một chút..."

Khi ấy, cha mẹ vội kéo anh vào nhà...

Lúc Lacey lần đầu gặp Leo John là khi khoảng 10 tuổi, Leo John dắt một đám giang hồ trang bị súng bắn đầy đủ đi qua con hẻm nhỏ bùn lầy của khu ổ chuột.

Không tránh khỏi trở nên khét tiếng, thậm chí còn bị trở thành 'quỷ ăn thịt người' hay ăn thịt trẻ con trong khu ổ chuột ở Brazil.

Sau khi nhận điện thoại, Lacey đột nhiên kích động lên, anh đứng dậy bất giác đẩy cánh cửa trước mắt ra.

Lacey lẳng lặng đứng bên cạnh Trương Thắng.

Không dám nhìn bất kỳ ai, cẩn thận đến như là một con chó nhỏ đặt mình vào sâu trong rừng, không biết phải đối mặt nguy hiểm gì trong tương lai.

Có lẽ, tướng mạo của một người là sẽ biến đổi.

Sau đó...

Có vẻ bánh răng vận mệnh...

Như thể bước vào một nhân sinh hoàn toàn mới.

Anh đi vào.

Sau đó...

Anh nghe thấy một tiếng súng xuyên tai.

Tiếng súng gần như đâm thủng màng nhĩ, ký ức ấy tựa như là ác mộng giày vò anh trong một thời gian rất dài.

Trong văn phòng.

Thân hình Leo John mập mạp, nhưng lại lộ ra vẻ mặt hiền lành đánh giá Lacey, thân thiết hỏi thăm anh mấy câu.

Sau khi Lacey cung kính trả lời, ông mang máng cảm thấy thanh niên này rất quen.

Sau khi nghĩ một lúc lâu mới nhớ đến chàng trai này từng được xem như khách quý lên sân khấu trao giải ở 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' lần thứ nhất...

"Anh Lacey..."

"Có, cậu Trương Thắng..."

Thậm chí đến mức một quầy cũng khó tranh!

Gian hàng miễn phí ban đầu thành 1. 100 một quầy rồi lại đến 10. 000,100. 000...

Khi ngày càng có nhiều đạo diễn trẻ Hoa Hạ mang phim đến 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California', toàn bộ 'Khu Giao dịch Điện ảnh Nam California' bắt đầu trở nên cực kỳ đông đúc.

Ngày tháng trôi qua.

Lacey ngơ ngác!...

Khi nghe được câu này...

Anh nghe Trương Thắng nói chuyện với Leo John về công việc tương lai của khu ổ chuột ở Rossinia.

Anh chăm chú lắng nghe, một lúc sau, khi Trương Thắng nói về mình thì lúc này anh mới giật nảy, vội lấy ra kế hoạch đã chuẩn bị sẵn.

Nỗi sợ hãi khiến anh nói chuyện run rẩy, làm cho Leo John cau mày.

Thấy ông ấy cau mày, Lacey càng sợ hơn, đầu óc trống rỗng, căn bản là không tổ chức được ngôn ngữ bằng một phần mười thường ngày.

Nhưng ít gì anh cũng miễn cưỡng nói xong.

Sau khi nói xong anh mới nhận ra sau lưng mình ướt nhẹp mồ hôi lạnh.

Nhưng Trương Thắng lại vỗ vai, lấy ánh mắt cổ vũ anh đừng lo lắng.

Sau đó nhìn Leo John, nói về chuyện 'thí điểm mậu dịch' trong tương lai.

"Có thể anh Lacey sẽ là người phụ trách cho dự án này..."

Nhưng sau vài câu của Trương Thắng thì lưng Lacey càng đổ mồ hôi hột, anh cẩn trọng ngồi một bên, không dám động đậy.

Mặc dù Leo John càng hiền lành, trông rất gần gũi bình dị nhưng Lacey vẫn không dám ngồi.

"À..."

"Anh muốn đứng để nói chuyện với ngài Leo John, làm ngài Leo John ngước mặt nói chuyện ư?"

"Tôi đứng được rồi..."

"Ngồi đi!"

Khi một mánh lới quảng cáo được khuấy động lên, ngày càng có nhiều người đổ xô vào.

Đặc biệt là khi kết thúc 'buổi triển lãm điện ảnh' của các bộ phim tham dự, những 'ghế triển lãm điện ảnh' còn lại đã trở thành một trong những tài nguyên bị người giới điện ảnh điên cuồng tranh nhau...

Chỉ trong ba ngày!

Giá triển lãm một bộ phim đã được nâng từ 10. 000 lên 300. 000!

Có nhà phê bình phim quốc tế, thương nhân điện ảnh thường đến mua ghế triển lãm thì giá càng cao hơn...

Buổi triển lãm của «Bạn Gái Dã Man Sadako Của Tôi» nổi lớn khiến cho vô số nhà sản xuất, đạo diễn và nhà đầu tư đều làm một giấc mơ.

Mơ muốn phim của mình giống như «Bạn Gái Dã Man Sadako Của Tôi» vậy, được công ty lớn nước ngoài chú ý đến khi triển lãm rồi tranh bản quyền, phòng vé cháy vé sau khi công chiếu, về Hoa Hạ mạ một lớp vàng, nhảy lên trở thành đạo diễn lớn quốc tế, nhà sản xuất lớn, nhận phim nhũn tay, đếm tiền chai tay.

Chớ hoài nghi!

Một số đạo diễn bị tư bản ép buộc, biết bản thân quay phim nhảm nhưng vẫn phải nghiến răng quay.

Ví dụ như là Kha Triển Sí...
Bạn cần đăng nhập để bình luận