Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 36. Trải Qua Thử Thách

Chương 36. Trải Qua Thử Thách

"Không ai được phép nằm dưới cầu vượt trước nửa đêm, thậm chí không được đặt chăn mền, hành lý và những thứ khác. Sau nửa đêm, khi người dân dần giải tán dưới gầm cầu vượt, một nhóm người kéo đến chiếm chỗ để nằm..."

"Là kẻ lang thang sao? Không ngờ thời buổi này còn có kẻ lang thang..."

"Rất nhiều người giống như cậu, đều cảm thấy nằm dưới cầu vượt qua đêm là kẻ lang thang, nhưng mà trên thực tế, bọn họ là những người bình thường bị thành phố này tra tấn đến đầy thương tích..."

"Hả?"

"Có một số là nhân viên công chức nhỏ mặc âu phục giày da, vì tiết kiệm một chút tiền thuê nhà, có người từ nơi khác tới làm việc, có thể tiết kiệm chút nào thì hay chút nấy, có người bị lừa mất chứng minh thư..."

"Thật sao?"

"Không ngờ phải không, không thể tưởng tượng được Yên Kinh một trong những thành phố phồn hoa lại cổ xưa cũng có những người này tồn tại phải không?"

"Trước kia tôi không biết..."

"Đó là điều bình thường. Những gì cậu thấy chỉ là những gì cậu có thể thấy. Là một nhà văn, chúng ta phải có một vùng đất giả tưởng lãng mạn phù hợp với những người trẻ tuổi. Tất nhiên chúng ta cũng phải cúi đầu để thấy một số điều mà chúng ta chưa từng thấy trước đây. Chỉ có những thứ như vậy viết ra mới có sức cuốn hút, hay nói cách khác là có linh hồn ..."

"..."

Lâm Hạ ngồi trên tảng đá lớn bên bờ sông, nhìn cây cầu sáng rực phía xa, nghe Trương Thắng nói một số chuyện không biết là thật hay giả.

Cô vô thức nhìn Trương Thắng.

Đây là một người rất kỳ lạ.

Rõ ràng cậu ta cũng trạc tuổi mình nhưng lại có cảm giác trưởng thành không phù hợp với tuổi tác.

Rõ ràng một giây trước còn đang giảng giải thân thế bi thảm của mình, hít thở không thông giống như loài bò sát trong bóng tối khiến người ta không khỏi rơi lệ, nhưng giây tiếp theo cậu ta sẽ lập tức nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, dù có quan sát cẩn thận đến đâu cũng không tìm ra yếu tố giả vờ nào, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn đầy sức lan tỏa và sức thuyết phục.

Lâm Hạ từng nghi ngờ trong thân thể hắn có cất giấu hai linh hồn hay không.

"Trương Thắng, nói nhiều như vậy, vậy cậu có ước mơ không?"

Lâm Hạ nghe Trương Thắng nói thật lâu, sau đó, không hiểu sao ma xui quỷ khiến hỏi ra vấn đề này.

"Có!"

Trương Thắng bên bờ sông nheo mắt lại.

"Ước mơ của cậu là ..."

"Tôi đang sống trong giấc mơ của tôi ..."

Dưới ánh trăng, Trương Thắng nhếch miệng cười, đẩy kính, ánh mắt nhìn về phía ngọn đèn phồn hoa ở phương xa, dường như đang đắm chìm trong bầu không khí tuyệt đẹp này.

"Tôi nghe không hiểu lắm..."

Câu trả lời của Trương Thắng khiến Lâm Hạ hơi mờ mịt.

"Trước kia sống quá độc cô độc, làm cái gì cũng không có tính thử thách, muốn, ừm, chỉ cần tôi muốn, tôi đều có thể vươn tay ra lấy được, dần dà cứ cảm thấy nhân sinh tràn ngập bóng ma tối tăm, cuộc sống đè ép tôi không thở nổi, không cảm thấy thú vị, mà bây giờ..."

"Bây giờ thì sao?"

"Tôi rất hưởng thụ quá trình rất cố gắng đổ mồ hôi này, nhưng thành công vẫn rất gian nan, giống như một trò chơi, tất cả mọi thứ của tôi bắt đầu từ đầu, không đúng, bắt đầu âm hơn hai triệu, và làm thế nào tôi có thể biến hai triệu này thành một triệu chín, một triệu tám, sau đó từ từ bắt đầu từ số không ..."

"..."

Lâm Hạ im lặng.

Khi Trương Thắng nói chuyện, cậu ta nhìn có vẻ say sưa, thích thú và đắm chìm, như thể mọi thứ ở phía xa đều đầy quyến rũ và khao khát.

Nhưng bên tai cô, lời nói của Trương Thắng có vẻ phi logic và đầy mâu thuẫn, giống như một người say nói những điều vô nghĩa.

Cái gì mà muốn cái gì là được cái đó?

Cái gì mà quá đơn độc và không có thử thách?

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Lâm Hạ chợt lại cảm thấy người trước mắt này giống như một người điên.

Nhưng không thể phủ nhận rằng hôm nay cô đã thu được rất nhiều điều từ việc đi dạo và trò chuyện với Trương Thắng.

Cô cảm thấy mình đang tiếp xúc với một thế giới khác và nhìn vào một số người khác nhau.

"Trương Thắng, cậu cảm thấy Phán Phán ký hợp đồng nghệ sĩ hạng C 10 năm với "Thịnh Thế Entertainment", kết cục sẽ như thế nào?"

"Có một số người luôn phải trải qua một số thử thách, đau khổ, rồi bị tra tấn cho đến khi bầm dập, biến dạng mới có thể trưởng thành... Trong làng giải trí, nước càng sâu hơn."

"Tôi có nên đi khuyên cậu ấy không?"

"Khuyên cũng vô ích, cậu ấy không nghe đâu, thậm chí có thể cho rằng cậu đang cản trở và ghen tị với cậu ấy. Cậu ấy chỉ muốn trở nên nổi tiếng, khát vọng thứ này đôi khi thực sự mang tính hủy diệt."

"Vậy tôi nên làm gì?"

"Chờ sau này cậu ấy nghĩ thông suốt, hoặc là chờ tính tình không còn nóng nảy nữa, hoặc là hợp đồng mười năm đến hạn, cậu cứ kêu cậu ấy đến công ty của tôi đi."

"Cậu? Công ty?"

"Trong tương lai tôi sẽ có một công ty, xác suất lớn sẽ liên quan đến một số ngành công nghiệp giải trí ..."

"???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận