Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1033: Tôi không thiếu tiền

"Dưới tay tôi có rất nhiều sản nghiệp, chủ tịch Mã hứng thú với cái nào?" – Trương Thắng nheo mắt lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt.

"Từ 'sản nghiệp giải trí' đến 'sản nghiệp giao đồ ăn' và thậm chí cả sản nghiệp trò chơi, tôi hứng thú đến mọi sản nghiệp trong các lĩnh vực của cậu, tôi nguyện ý chi nhiều tiền để mua lại!" – Mã Vân Hoa vừa ngân nga theo giai điệu của sân khấu vừa nheo mắt cười.

"Chủ tịch Mã, anh biết tôi không thiếu tiền..." – Trương Thắng lắc đầu.

"Tôi biết mồm cậu rất to, nói đi, cậu muốn cái gì?"

"Tôi muốn đổi cổ với anh..."

"Ồ? Đổi cổ gì cơ?"

"Tất cả các sản nghiệp dưới tay tôi, mỗi cái đều có thể bỏ ra 20%, tôi muốn đổi lấy... 20% cổ phần của Taozhu. com và Chi Lợi Bảo của anh!"

Trong phòng.

Ánh sáng dịu phản chiếu toàn bộ khu vườn, thanh nhã và sâu thẳm.

"Chủ tịch Mã, anh muốn làm gì?"

Các đào kép hí xong cúi đầu.

Không biết bao lâu sau, Trương Thắng bình tĩnh nhìn Mã Vân Hoa:

"Tôi đánh giá cao lòng can đảm của cậu, nhưng chủ đề này không thực tế, chúng ta nên nói ít thôi."

"Tôi có nhiều thời gian, luôn có thể chờ đợi... Sau cuộc chiến Groupon là đến đại chiến đồ ăn ngoài, cậu là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của cuộc đại chiến đó, cậu có thể sống sót trong đại chiến Groupon đó là bởi vì chúng tôi đều đang đợi, nhưng đại chiến đồ ăn ngoài, cho dù là 'Công ty Khoa học kỹ thuật Giáp Hổ' hay 'Công ty Khoa kỹ thuật Đằng Kỹ' hoặc là Sodu không cam lòng thì cậu chắc chắn phải làm ra lựa chọn..."

Nụ cười của Mã Vân Hoa thoáng chốc cứng đờ, sau đó lấy lại bình tĩnh.

"'Công ty Khoa học kỹ thuật Giáp Hổ' chúng tôi có thể đưa cậu 5 tỷ, gói lại sản nghiệp dưới tay cậu, cậu vẫn là CEO, vẫn giữ lại quyền lên tiếng..."

Sân khấu kịch ở phía xa.

Anh nghĩ mồm Trương Thắng lớn nhưng không ngờ lại lớn đến mức này, chỉ chốc lát sau, anh ta lại cười lên":

Trong phòng yên tĩnh một lát.

"Bây giờ cậu ngồi trên bàn đánh bài, cũng có một đống lợi thế khiến chúng tôi cảm thấy tốt, nhưng chúng tôi có nhiều thời gian hơn, cậu đánh bài gì thì chúng tôi có thể dùng bài đó, chờ sau khi cậu tung ra hết con bài thì chẳng còn 5 tỷ để lấy đâu. Rút lui không xu dính túi, hay là làm ra lựa chọn ở vị thế cao, trở thành người sáng suốt nhất, mọi quyền lựa chọn đều nằm trên tay cậu..."

Mã Vân Hoa vỗ tay, một lúc sau, sân khấu kịch yên lặng trở lại.

"..."

"5 tỷ, quá ít!"

"..."

"Ừm, tôi cũng vậy!" – Mã Vân Hoa không đứng dậy rời đi.

"Chủ tịch Mã, hôm nay rất vui vì trò chuyện với anh..."

Vừa đóng cửa lại, điện thoại của Trương Thắng kêu lên.

Mã Vân Hoa không nhìn Trương Thắng, mà nhìn về phía sân khấu trống rỗng, buồn bã nói.

Nghe tiếng chuông điện thoại tắt, Mã Vân Hoa bình tĩnh ngồi đột nhiên đứng lên.

Một cơn gió thổi qua.

"Chú em Trương!"

Khi thấy Trương Thắng mang Trương Hưng rời khỏi hội sở, Mã Vân Hoa im lặng một lát, sau đó gọi lại Trương Thắng:

Sau đó, đi ra ngoài phòng.

Trương Thắng thì vẻ mặt bình tĩnh:

Nhưng có vẻ Trương Thắng cũng không trả lời.

Sau đó...

Khoảng chừng một phút.

Nói xong, Trương Thắng đứng dậy.

Trương Thắng rời khỏi phòng.

"Ừ, cậu nghĩ kỹ đi."

"Vậy tôi đi trước."

"Chủ tịch Mã?"

"Chờ chút đã, tôi tiễn cậu."

Anh ta lại mỉm cười và đi xuống lầu.

Tiễn Trương Thắng ra ngoài, khi sắp ngồi lên xe, Mã Vân Hoa im lặng một lát rồi lại cười tiếp:

"Sắc trời cũng đã trễ, chú em Trương, cậu đừng về vội, tôi dẫn cậu tham quan 'Công ty Khoa học kỹ thuật Giáp Hổ' chúng tôi một chút đi..."

"Chủ tịch Mã, không cần, chúng tôi phải đi..."

"Đến Hồ Tây không dễ dàng gì, dù sao tôi cũng phải tận tình hết sức làm chủ nhà, vầy đi, tối nay tôi dẫn cậu đi chèo thuyền du ngoạn Tây Hồ, sẵn tiếp tục bàn về việc hợp tác..."

"Cái này..." – Trương Thắng nhìn vẻ mặt Mã Vân Hoa, như suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

"Vậy được rồi, thế để tôi gọi điện thoại..."

"Được!"

Chèo thuyền trên Tây Hồ.

Anh liếc mắt nhìn trung tâm thuyền, thấy hai người vẫn ngồi đối diện nhau, vẫn không nói gì.

Dần trôi qua trong lúc Trương Hưng cố gắng khống chế mái chèo.

Thời gian...

Vầy thì làm khó Trương Hưng đang chèo thuyền rồi, bác chèo thuyền nói chèo rất dễ, như này như kia là được, nhưng khi thật sự cầm tới mái chèo rồi mới biết, cứ thế một lúc lâu, không xuôi được cái tay, thuyền bắt đầu dạo trong hồ, càng chèo càng nhanh, liên tục khiến thuyền đập đầu vào vách tường cầu, thấy bác chèo thuyền trên bờ căng thẳng, hận không thể nhảy vào hồ bơi tới bắt lấy mái chèo.

Mà Trương Thắng thì nhìn về Trương Hưng ở mũi thuyền.

Đây là một chiếc thuyền lớn màu đen, Trương Hưng xung phong lên thuyền nhận vị trí lái.

Nhưng thực ra không thuần thục và chẳng biết đi đâu, cả con thuyền lắc lư vô định bên cạnh chiếc cầu gãy, thi thoảng đụng phải vách tường, phát ra tiếng 'cộp' lớn.

"Chủ tịch Mã biết bơi không?" – Trương Thắng nhìn dáng vẻ vụng về của Trương Hưng, lại nhìn Mã Vân Hoa.

Hắn phá vỡ sự im lặng kéo dài hơn 10 phút này.

"Biết." – Mã Vân Hoa vẫn nheo mắt, đôi mắt không quá to giống như một cái khe, thỉnh thoảng lại bộc phát ra một chút ánh sáng lạnh, lạnh lùng không hiểu sao.

"Ồ." – Trương Thắng cũng không có phản ứng gì với ánh mắt của lão Mã, tiếp tục bình tĩnh nhìn mặt hồ.

Ánh trăng chiếu rọi trên chiếc thuyền đen, không khí lại lâm vào tĩnh lặng.

Hai bên đều đang chờ, nhưng có vẻ hai bên đều không ai chịu nói.

Nhìn chằm chằm mặt hồ, im lặng một lúc lâu.

Trước khi lên thuyền, trên mặt lão Mã tràn đầy nụ cười nhiệt tình, anh ta trò chuyện với Trương Thắng về thời đại này, nhưng sau khi lên thuyền, vẻ mặt lão Mã lập tức nghiêm túc, ánh mắt lóe lên chút tia sáng.

Mặt hồ lấp lóe, phát ra chút gợn sóng.

Yên tĩnh và văn nhã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận