Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1094: Nên làm gì?

"Công ty duy nhất thực sự có lợi nhuận là chuỗi công nghiệp đằng sau trò chơi 'NC Entertainment' và 'Temple Run'. Ngoài ra còn có chuỗi thực thể 'Công ty KHKT Bác Thế'. Nhưng chút lợi nhuận này có thể duy trì được bao lâu trong khung thương nghiệp khổng lồ của cậu chứ? Hơn nữa, cậu đã đầu tư rất nhiều tiền vào RD, phải không? 'Công ty KHKT Diệu Hoa' đằng sau cậu có thể hỗ trợ cậu bao lâu trong trong chơi thương nghiệp này?"

"Sản nghiệp của cậu, có lên thì lên, vòng tuần hoàn tốt, nhưng một khi phá vỡ sự cân bằng trong dây chuyền sản nghiệp... cậu sẽ lập tức rơi vào tình trạng đứt gãy tài chính nguy hiểm, sau khi gãy chuỗi tài chính..."

Trịnh Hoa Đằng nói được nửa thì ngừng, nhìn thẳng Trương Thắng.

Trương Thắng ngồi đối diện, lúc thì trầm tư, lúc thì cau mày, một lúc lâu mới thở dài:

"Vậy chủ tịch Trịnh, anh nghĩ tôi nên làm gì?"

"Hợp tác!"

Trịnh Hoa Đằng nhìn chằm chằm Trương Thắng.

"Có lợi gì?"

Sau khi tiễn Trương Thắng đi, Trịnh Hoa Đằng lập tức gọi trợ lý của mình vào.

"A!"

Trịnh Hoa Đằng đứng dậy.

"Mấy ngày nay, anh phải luôn chú ý tới động tĩnh của Trương Thắng, mỗi ngày hắn làm gì, thậm chí mỗi ngày ị ra cái gì, tôi đều muốn biết hết..."

"Được, nhưng đừng mất quá nhiều thời gian."

Đợi đến tối.

"Cậu có sản nghiệp, tôi có tiền, tôi có cửa dẫn lưu, có thể hỗ trợ cậu trong cuộc chiến giao đồ ăn tiếp theo..."

"Đi!"

"Ừm."

"Tôi sẽ suy nghĩ kỹ chút." – Trương Thắng không từ chối, nhưng cân nhắc kỹ lưỡng rồi gật đầu.

"Chủ tịch?"

"Trương Thắng đi Hàng Châu."

Anh ta đích thân tiễn Trương Thắng ra khỏi văn phòng.

"Bên Mã Vân Hoa à?"

"Vâng!"

Trịnh Hoa Đằng nhận được tin tức từ trợ lý.

Ngày tháng 4.

Một cảm giác bất an khó tả ập đến. ...

Vẫn là ra vẻ học đòi văn nghệ, cứ thế mà làm một bộ «Bạch Xà» cho Trương Thắng trong hội sở.

Trịnh Hoa Đằng gật đầu.

"Trò chuyện gì đấy?"

"Phải!"

"Nói về hệ thống thanh toán..."

"Haha, chú em Trương, nói chuyện với tôi mà còn bí mật kinh doanh gì..." Mã Vân Hoa tiếp tục cười.

"Bí mật kinh doanh." – Vẻ mặt của Trương Thắng ngày càng bình tĩnh hơn, không nhìn cái mặt cười tràn nếp nhăn của ông Mã kia.

Sau khi trợ lý rời đi, trong mắt Trịnh Hoa Đằng chập chờn.

Trương Thắng không nghiên cứu kịch nghệ sâu, sau khi bình tĩnh nghe, hắn im lặng uống trà, suy nghĩ làm thế nào để tìm được lợi ích từ Mã Vân Hoa.

"Chú em Trương, cậu đã đi gặp Trịnh Hoa Đằng rồi à?"

"Đi rồi."

Cảnh đẹp tứ hồ.

Hừm...

Mã Vân Hoa rất nhiệt tình về sự xuất hiện của Trương Thắng.

Hàng Châu.

Lời nói đột ngột của Trương Thắng khiến nụ cười trên mặt Mã Vân Hoa chợt cứng đờ, sau đó dần dần trở nên nghiêm túc.

Anh ta châm một điếu thuốc, bắt chéo chân và bắt đầu từ từ hút thuốc mộ. Đôi mắt vốn ti hí của anh ta gần như nheo lại thành đường thẳng:

"Anh ấy định xây dựng hệ thống thanh toán như thế nào?"

Trương Thắng vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm Mã Vân Hoa.

Mã Vân Hoa hút hai hơi thuốc rồi dập tắt:

"Ở đây không có người ngoài, lần này tôi mời cậu đến đây vì tôi thật lòng muốn hợp tác với cậu. Trịnh Hoa Đằng từng chơi lén sau lưng cậu, nhưng tôi chưa hề chơi lén cậu..."

"Chủ tịch Mã, có hai cách để khiến người mở miệng, một là đàn bà, hai là đủ lợi ích..." – Trương Thắng cười nói.

"Cậu cần bao nhiêu tiền?" – Mã Vân Hoa nheo mắt.

"Tôi không cần tiền."

"Anh muốn tôi làm gì?"

"Nếu tôi sợ, tôi sẽ không nói những chuyện này cho cậu biết..." – Mã Vân Hoa cười nói.

"Anh không sợ tôi sẽ báo cáo anh à?"

"Không, chúng ta đều điên cả, cậu rất giống tôi khi còn trẻ, cậu luôn chạy trốn và vùng vẫy, không bao giờ chịu bị người khác đàn áp. Cậu luôn muốn trở thành người đặt ra luật lệ, không phải ư?"

"Cho đến bây giờ tôi mới nhận ra, chủ tịch Mã, anh là một kẻ điên!"

Trương Thắng hít sâu, sau đó ngẩng đầu lên, cau mày:

"Cậu đã bao giờ nghĩ tại sao trên thế giới này lại 'giàu không quá ba đời' chưa?" – Mã Vân Hoa cười nhìn Trương Thắng:

"Nói đúng hơn là, cậu đã từng nghĩ kỹ về 'Samsung', nghĩ về cái 'thừa kế' mà những người đằng sau các gia tộc như Rothschild đang làm chưa?"

"..."

Giọng anh ta cũng không mạnh.

Nhưng lại rất có chủ nghĩa lý tưởng.

Lại thêm chút cảm thán:

"Chúng ta đều là cá, chúng ta nhảy ra khỏi vũng nước. Ban đầu chúng ta cho rằng mình có thể tự do và kiểm soát được thứ gì đó, nhưng sau đó chúng ta phát hiện ra đó là một vũng nước lớn hơn, chúng ta không cam lòng, tiếp tục liều mạng bơi, tiếp tục lớn lên, tiếp tục nhảy một cách liều lĩnh và lại chạm tới một vũng nước lớn, chúng ta lại nghĩ mình đã tự do, nhưng sau đó lại phát hiện ra đó không phải là biển, mà là một cái ao. Từ đầu tới cuối chúng ta đều là những con cá được nuôi nhốt trong ao, nuôi đến béo mập liền được bưng lên bàn ăn, bị người chọn lấy ăn..."

"Trương Thắng, cậu là người thông minh, cậu nên hiểu rõ, chúng ta không phải là đối thủ, trái lại, chúng ta nên là đồng minh, là đồng minh cùng nhau giữ ấm... Tôi đang làm một chuyện vĩ đại, tôi không chỉ muốn thay đổi một thời đại, tôi còn muốn thoát khỏi ngục tù, sau đó đặt ra những quy định mới... Chúng ta nên là người làm chủ mà không phải là kẻ giết người!" – Mã Vân Hoa nhìn chằm chằm Trương Thắng, không hề giấu đi khát vọng và thưởng thức đối với Trương Thắng.

Một cơn gió thổi qua.

"Tôi không hiểu lắm."

"Cậu và tôi đều là người giống nhau, chúng ta đều muốn thay đổi thế giới, phải chứ?"

"Chủ tịch Mã, tôi có thể tin tưởng anh chứ?" – Trương Thắng nghiêm túc hơn bao giờ hết nhìn chằm chằm Mã Vân Hoa.

"Thế cậu muốn gì?"

"Tôi cũng không cần gái."

"Vậy cậu muốn gái?"

"Cậu có ý tưởng và tài nguyên, tôi không cần bất kỳ sản nghiệp nào của cậu, tôi chỉ muốn chúng ta hợp tác. Khi đến thời điểm, chúng ta sẽ là đồng minh vững chắc. Đợi đánh bại được 'Công ty Khoa kỹ thuật Đằng Kỹ', chúng ta sẽ chia đều thiên hạ, tôi sẽ để cậu làm 'Thiết mạo tử vương, phong thê ấm tử (*) '..." – Mã Vân Hoa nhìn thẳng Trương Thắng.

(*)

(*) Tước vị truyền lại cho con cháu, ban tước cho vợ, con được phong làm quan.

Trương Thắng im lặng một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu lên:

"Anh có thể thành công chứ?"

"Tôi kiểm soát một nửa giang sơn Internet, cậu có nghĩ tôi sẽ thất bại sao?"

"Chủ tịch Mã..."

"Cậu nói đi!"

"Tôi giằng với 'Công ty Khoa kỹ thuật Đằng Kỹ', anh sẽ giúp tôi như nào?"

"Giúp như nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận