Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1182: Không có lời

"..."

Nhiếp Tiểu Bình nghe xong, nụ cười trên mặt dần biến mất, sau đó im lặng.

Mấy phút sau, Nhiếp Tiểu Bình nhìn về Trương Thắng:

"Nếu làm theo công thức của cậu, căn bản không lời được bao nhiêu tiền..."

"Khi công nghệ lạc hậu, con người chỉ bị thu hút bởi vẻ thiết kế và mánh lới quảng cáo thì đó không phải là lúc để kiếm tiền..."

"RD là một cái hố không đáy, nếu bỏ số tiền lớn vào cũng không gây được tiếng vang... Chúng ta có thể dùng thị trường, doanh số, thương hiệu để tìm kiếm sự hợp tác với các công ty công nghệ nước ngoài... Nhiều công ty công nghệ nước ngoài rất thèm muốn thị trường ở Hoa Hạ chúng ta... Tôi không phản đối việc thành lập nhóm RD, nhưng cá nhân tôi cảm thấy chúng ta nên nghiên cứu khi còn dư lực... Nếu không, nếu chúng ta đầu tư một cách mù quáng vào RD, rất có thể cuối cùng sẽ công dã tràng..." – Nhiếp Tiểu Bình thấy vẻ mặt Trương Thắng dần trở nên bình tĩnh, thậm chí cơ hơi lạnh lẽo, cuối cùng anh vẫn nói ra tiếng lòng.

Sau đó...

Văn phòng im lặng hồi lâu.

"..." – Nhiếp Tiểu Bình im lặng.

(*) Câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ.

Khi giọng của Trương Thắng xuyên thủng sự im lặng chết chóc này, Nhiếp Tiểu Bình thở phào nhẹ nhõm.

(*)

Đó là một cảm giác hoảng loạn hơn bao giờ hết, như là có lúc vuột mất thứ gì đó và cũng sắp mất đi thứ gì đó.

Sau khi Trương Thắng nghe xong...

Trương Thắng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà không nói một lời.

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

"Giám đốc Nhiếp..."

Nhiếp Tiểu Bình đột nhiên cảm thấy rất ngột ngạt, cảm giác như không thể thở được.

"Thời gian đầu tôi không phủ nhận, với tư cách là một công ty đang mở rộng thì ý tưởng của anh là ổn, nhưng không biết anh đã từng nghe câu chuyện «Nước ấm nấu ếch» (*) chưa?"

Chỉ là lại im lặng.

"Chúng ta có thể mua được công nghệ cốt lõi của nước ngoài qua thị trường, qua bán hàng và qua tiền không?"

Một lúc sau, hắn lặng lẽ thở dài.

"Giám đốc Trương, những gì chúng ta làm kể từ khi Hoa Hạ gia nhập WTO là hợp tác với cộng đồng quốc tế để đạt được kết quả đôi bên cùng có lợi, để cả hai bên đều có hiệu suất cao... Hơn nữa, vô số công ty lớn hiện đang thực hành con đường này và hiện tại đều sống tốt, chúng ta có thể học hỏi từ sự thành công của các doanh nghiệp lâu năm... Nếu có chuyện gì xảy ra, đất nước sẽ không bỏ qua..." – Nhiếp Tiểu Bình nhìn Trương Thắng.

Không phản đối cùng chẳng đồng thuận.

"..."

Một cô gái xinh đẹp mang hộp cơm trưa vào.

Nhưng ngay khi anh chuẩn bị rời khỏi 'Công ty Khoa học kỹ thuật Thịnh Đằng' thì đột nhiên dừng lại.

Lúc này, ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Nhiếp Tiểu Bình nhìn Trương Thắng đang ăn cơm với cô gái kia.

Đây là Nhiếp Tiểu Bình lần đầu tiên thấy Trương Thắng thở dài, đồng thời cũng là lần đầu tiên thấy vẻ thất vọng trên mặt Trương Thắng.

"Giám đốc Nhiếp?"

"Giám đốc Trương..."

Cổ họng anh khẽ run lên.

Sau đó...

Rồi...

Bước nhanh về lại văn phòng của Trương Thắng.

Mở cửa văn phòng.

"Trương Thắng, trưa rồi, em mang cho anh chút đồ ăn..."

Sau đó rời khỏi văn phòng của Trương Thắng.

Nhiếp Tiểu Bình gật đầu.

"Giám đốc Nhiếp, trưa rồi, hôm nay chỉ vậy thôi." – Khi thấy cô, Trương Thắng cười lên rồi nhìn về Nhiếp Tiểu Bình.

"Chúng ta, đây chỉ là ý tưởng của riêng tôi, quyền lãnh đạo 'Hồng Uy Mini' và cả 'Công ty Khoa học kỹ thuật Hồng Uy' vẫn nằm trong tay cậu, bất kể cậu muốn làm gì hay muốn đưa 'Công ty Khoa học kỹ thuật Hồng Uy' đi đâu, tôi đều không nghi ngờ..."

"..."

Sau khi Trương Thắng nghe xong thì không tỏ ra vui mừng hay biểu hiện gì khác.

Ngược lại...

Còn thất vọng hơn.

Hắn nhìn Nhiếp Tiểu Bình, hiếm thấy mà lại thở dài nữa, gương mặt rất phức tạp, nhưng cuối cùng mở miệng:

"Tôi mong có một ngày, anh mới là người cầm quyền... một người cầm quyền phù hợp, tôi càng mong rằng anh có thể đứng trên góc nhìn cao hơn để suy nghĩ vài việc..."

Đã đến nửa cuối năm 2011.

Thời tiết càng ngày càng nóng.

Khi việc đọc điện tử ngày càng phát triển, dữ liệu của ngành xuất bản thực ngày càng trở nên ảm đạm.

Ngoại trừ một số sách tham khảo giáo dục được chỉ định, số sách còn lại đều tụt dốc so với năm ngoái.

Hình dung bằng 'vô cùng thảm' cũng không quá.

Nhiều người đều nói đây là sự kết thúc của một thời đại...

Có người thở dài, có người thổn thức.

Nhưng tháng 4 năm nay.

Một cuốn tiểu thuyết có tựa đề «Harry từ Học viện Pháp thuật» xuất thế ngang trời, làm rung chuyển tinh thần của toàn bộ thị trường thực thể đang trì trệ!

Đây là một bộ tiểu thuyết giả tưởng...

Tình tiết cô đọng và giàu trí tưởng tượng, cốt truyện phiêu lưu bí ẩn, các nhân vật sống động, cộng thêm một thế giới quan phép thuật rộng lớn và tráng lệ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận