Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 403. Sự cố

Dù bộ phim đang được chiếu bị cắt ghép loạn tùng phèo nhưng Trần Bân lại cảm giác rằng đây là một cách chỉnh sửa mới, một phương thức kể truyện hiện đại!

Trong mơ hồ hắn cảm nhận được bộ phim Cuộc Gọi 1988 của mình có cấp độ nghệ thuật sâu hơn, cảm giác xung đột sâu sắc hơn.

Hắn hàn huyên trò chuyện cùng Cao Huy.

"Xem trước chút đi!"

Cao Huy lúc này cực kỳ mờ mịt, y không còn xem hiểu phim của bản thân đồng đạo diễn nữa rồi.

Nội dung cốt truyện lúc này lúc thì lại theo lối kể ngược, lúc thì tự sự, lúc thì xen lẫn...

Xem cực kỳ tốn sức.

Nhưng sau khi xem được mười phút thì lại cảm nhận được đây có thể là một loại biểu hiện nghệ thuật.

Vì mọi người không chỉ xem hiểu phim mà thậm chí còn mong chờ nội dung tiếp theo là gì.

Phim vẫn tiếp tục chiếu.

Một câu chuyện đơn giản nhưng lại chỉnh sửa một cách cực kỳ phức tạp, cuối cùng được nối với nhau bởi một sợi dây, đây quả thật là một góc nhìn mới lạ.

Những ban giám khảo đại chúng này có mắt thẩm mỹ cao tới như vậy sao?

Cao Huy nghĩ rằng đám người này đang thảo luận nội dung cốt truyện.

Đó là...

Cao Huy quay đầu nhìn về phía những dân chúng đang xem phim ở dưới.

Sau khi chiếu được gần hai phần ba thì mạch phim đã bắt đầu quay về với hình thức tự sự thông thường, tuy nhiên kỹ thuật diễn của diễn viên lại cực kỳ xấu hổ.

Khi phim chiếu đến giữa thì Cao Huy cũng dần thích nghi được với tiết tấu của phim.

Những người này hoàn toàn không lộ ra vẻ xem không hiểu, tất cả đều nghiêm túc đứng thẳng xem phim như bộ phim này cực kỳ cuốn hút, thậm chí Cao Huy còn nghe được mọi người đang bàn luận điều gì đó.

Thật sự!

Hắn quay đầu nhìn xem Trần Bân, muốn nói cho Trần Bân những chuyện này.

Hắn nhìn những khán giả đang xem phim một cách say sưa phía dưới rồi cảm giác vui mừng.

Nhưng Trần Bân lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại y vẫn nhìn một cách chân thành, vẻ thưởng thức trong mắt càng lúc càng nồng nặc.

Cao Huy bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng!

Đó là những cảnh quay thất bại bị loại ra ngoài, sao nó lại xuất hiện ở đây được?

Sau khi xem xong thì trong lòng hắn xuất hiện một suy nghĩ!

Mặc dù bộ phim được cắt ghép một cách cực kỳ hỗn loạn, muốn theo dõi phải tốn cực kỳ nhiều công sức nhưng sau khi xem xong thì vẫn đại khái hiểu rõ mạch truyện cùng chi tiết.

Không lẽ?

Câu nói này của Trần Bân khiến Cao Huy không khỏi nghi ngờ, sau đó hắn tiếp tục xem phim!...

Không giống là đang diễn!

"Đây mới thật sự là chuyên nghiệp!!"

Khi Kha Triển Sí giao lưu với Tom thì hắn mới biết cách nhìn của dân chúng đối với bộ phim này là như thế nào.

Tom thân là ban giám khảo mà hắn vẫn xem hết phim một cách say sưa ngon lành.

Vẫn mang theo cảm xúc nghi ngờ này, Kha Triển Sí tìm Tom...

Kha Triển Sí ngồi lại vị trí của mình, lúc này đây hắn không biết bản thân đã xem bộ phim này với cảm xúc gì nữa.

Không lẽ Trương tổng tốn tiền thuê nhiều diễn viên tại Brazil như vậy sao?

Trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện suy nghĩ hoang đường này, tuy nhiên khi hắn nhìn xem sắc mặt của mọi người thì hắn bắt đầu thấy có gì đó không đúng.

Những khán giả này giống như quá nhiệt tình!

Đây quả thật là một tai nạn!

Những tiếng vỗ tay này khiến Kha Triển Sí cảm nhận được có gì đó sai sai!

Tiếng vỗ tay vang trời!

Tuy nhiên...

Những khán giả kia nghĩ rằng bộ phim này là một bộ phim hoàn toàn mới, khác với phim Cuộc Gọi 1988 mà trước đó bọn hắn được xem!

Bộ phim này chỉ có diễn viên và một vài đoạn ngắn giống, nhưng cốt truyện lại hoàn toàn khác.

Đúng...

Mọi người hoàn toàn không hiểu nổi nội dung cốt truyện, tất cả chỉ dựa vào diễn kỹ của diễn viên rồi tự tưởng tượng ra nội dung!

Thứ không hợp thói thường ở đây là sau khi tự tưởng tượng ra nội dung cốt truyện xong mọi người còn tranh luận với nhau.

Có người nói nội dung cốt truyện nói cái này, có người nói nội dung cốt truyện nói cái kia...

Rõ ràng là một bộ phim thanh xuân, thậm chí có người còn nghĩ rằng đây là một bộ phim kinh dị...

Những thứ này thật sự thể hiện rõ câu nói trong một ngàn người có một ngàn tên Hamlet...

Phim chiếu xong.

Từng người khán giả rời tiệc.

Những đạo diễn đến từ Hoa Hạ mặc dù có hơi không hiểu nhưng vẫn bắt đầu thảo luận!

Kha Triển Sí sau khi thấy những đạo diễn kia lộ ra biểu tình không hiểu thì trong lòng khó chịu.

Những đạo diễn này có thể được mời tới đây không phải là vì bọn hắn ưu tú ra sao, cũng không phải là phim của bọn hắn tốt như thế nào.

Chỉ là những người này là những người trải qua sàng chọn của Trương tổng, cách sàng chọn giống như sàng chọn của đám lừa đảo qua điện thoại, chỉ chọn những người cố chấp với nghệ thuật, hoặc là đạo diễn nhỏ không có bất kỳ tiếng tăm gì, hoặc là những đạo diễn có đầu óc không tốt nhưng có tiền, đương nhiên còn có một số đạo diễn truy cầu hư vinh, dù thế nào cũng muốn lên vũ đài quốc tế một lần!

Mặc dù lễ trao giải này được Trương tổng tâng bốc lên trời, nói hoa mỹ tới cực độ trong buổi diễn thuyết vừa rồi, nói cái gì mà nghệ thuật, cái gì mà cao cấp, nhưng thật tế tiêu chuẩn tuyển chọn không phải là chất lượng phim, tiêu chuẩn là đạo diễn!

Thậm chí hắn còn nghi ngờ Trương Thắng đã thông đồng với Tề Dự Phú trước, sàng chọn người nào được vào xem người nào không.

Chỉ chọn những người không có học thức, đầu óc không quen với nghệ thuật nhưng lại cực kỳ thích xem phim, thích tham gia náo nhiệt!

Kha Triển Sí càng nghĩ thì càng cảm thấy hoang đường, nhưng hắn lại không thể làm gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận