Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 514. Phong thủy không tốt?

"Có lẽ, tôi thật sự không làm được."

Cầu vượt vào ban đêm.

Vẫn ồn áo náo nhiệt như cũ.

Vẫn còn rất nhiều ca sĩ lang thang chưa nổi tiếng.

Bọn họ hát, hát điên cuồng, mong đợi có một ngày đột nhiên thành danh trong một đêm giống như AK vậy.

Nhưng trước nay không có nhiều may mắn như vậy...

Gió thổi qua.

AK cuối cùng cũng bình tĩnh.

Có lẽ, thành công của cậu thật sự chỉ là hình tượng xây dựng của tư bản?

"Đừng bi quan, cậu chỉ đang nóng lòng thành công mà thôi, đường còn rất dài..."

Cũng có thể bản thân có tài năng, nhưng tài năng này không đủ để duy trì tiến xa hơn.

Những suy nghĩ hỗn loạn lần lượt hiện lên trong đầu cậu, khiến cậu trở nên thất vọng.

Nhưng cậu lại không thể miêu tả được hâm mộ đó là như thế nào, cũng không có một lý do gì.

AK khẽ thở dài.

Bình tĩnh lại, cậu cúi đầu xuống.

"Nhưng tôi đã mất đi cảm giác đó, giám đốc Trương, bất kỳ sáng tác nào cũng cần có cảm giác, mà tôi, đã không còn cảm giác đó nữa rồi..."

Có lẽ cậu, thật sự không có tài năng gì.

Một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập vây quanh cậu, thậm chí cậu còn rất hâm mộ những ca sĩ lang thang hát trên cầu vượt kia.

Có lẽ, cậu chỉ có thể trở nên giống với vô số ca sĩ khác, nổi danh vì một lượng bài hát, sau một lượng bài hát đó thì dần trở nên bình thường đi, cuối cùng chỉ có thể kéo dài hơi tàn...

Mỗi lần hát bài hát này cậu đều có thể dung nhập linh hồn vào, sau đó hát khàn cả giọng, không cần quan tâm bất kỳ thứ gì...

Giới hạn cao nhất của cậu, thiên phú của cậu, là ở đây chăng?

Lúc sáng tác cậu chưa bao giờ nghĩ đến doanh thu, danh tiếng hay độ phổ biến ra sao...

Trên cầu vượt.

Khi hát «Trong Cơn Mưa», cậu rất hèn mọn, lúc hèn mọn thì con người sẽ có rất nhiều mộng tưởng về tương lai, ước mơ, khát vọng.

"Cậu mong muốn thành công, nhưng lại sợ thất vọng?"

Và liệu nó, có thất bại hay không...

"AK, vốn dĩ chúng ta chẳng có gì cả, những thứ đã mất, đơn giản là làm lại từ đầu!"

Cậu cảm nhận được áp lực của 'danh tiếng'!

"Tôi tìm giúp cậu người viết bài hát."

Sau khi thành công, vui vẻ trong phút chốc, cậu nhận ra tâm cảnh của mình cũng biến đổi.

"Tôi làm được ư?" – AK hỏi lại.

"Cậu làm được!" – Trương Thắng gật đầu, ánh mắt kiên định, giọng nói nghiêm túc hơn bao giờ hết!

"Giám đốc Trương, tôi có thể trở thành Thiên Vương không!" – AK nhìn chằm chằm vào Trương Thắng.

Lúc sáng tác, trong đầu cậu cứ nghĩ doanh thu của bài hát này sẽ thế nào, phải chăng có thể vượt qua được «Trong Cơn Mưa» hay không, phải chăng có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích nâng cao một bước.

"Nhưng trên con đường này, chúng ta đi rất trắc trở, khó khăn lắm mới có nơi dừng chân, tôi không thể chịu được nó mất đi..."

"Cậu nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ đến album mới nữa."

"Tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân mình rồi, nhưng tôi vẫn luôn mất ngủ, không chỉ thế mà còn lo nghĩ, bực dọc..."

Suy nghĩ lộn xộn nhiều liền trở nên bó tay bó chân, khó trở về sự thuần túy ban đầu.

Trương Thắng nhìn cậu, rất nghiêm túc:

Cậu ấy nói rất nhiều.

"Tôi sợ, rất sợ, giám đốc Trương, chúng ta rời khỏi Tinh Quang Vị Lai, bây giờ chúng ta chỉ có một mình, tôi là giám đốc âm nhạc của NC Entertainment, là người phụ trách toàn bộ dự án, tôi chắc chắn phải bắn phát súng đầu tiên thật tốt, độ cao của «Trong Cơn Mưa» không đủ, hơn nữa còn kém xa... Nếu tôi thất bại, toàn bộ dự án âm nhạc của chúng ta sẽ bị tê liệt, là một đòn giáng mạnh vào tinh thần! Rất nhiều người ngoài kia đều đang nhìn tôi và cười nhạo chúng ta, tôi không thể tưởng tượng được thế giới bên ngoài sẽ chế giễu tôi như thế nào sau khi album mới bị vùi dập..." – AK lại kích động lên, cả người run rẩy.

"Làm được!" – Trương Thắng cũng trả lời lại!

Sau đó, AK gật đầu và siết chặt nắm tay!

"Tôi viết được, tôi có thể viết, tôi có tài năng, tôi chắc chắn có tài năng! Tôi là Thiên Vương tương lai, Thiên Vương thực lực chân chính!" – AK nói đi nói lại câu này, bờ môi cắn ra máu.

Sau đó...

Cậu ấy đột nhiên hét to trên cầu vượt!

Cũng không biết la hét cái gì, đột nhiên phát khùng rống to như dã thú.

Ánh mắt của người qua đường đều bị cậu thu hút!

Hét xong rồi lại bật cười to.

"Ha ha, giám đốc Trương, tôi xin phép cậu nghỉ nửa tháng ha!"

Hét lớn.

Sau khi hét xong cậu ấy lại đột nhiên cười ha ha, cởi quần áo nổi điên chạy về phía trước.

Càng chạy càng nhanh, cuối cùng không nhìn thấy bóng lưng.

Nhưng...

Trương Thắng bình tĩnh đứng nhìn.

Vừa bước vào công ty liền nhìn thấy Thẩm Hiểu Hi mang vẻ mặt nghiêm túc đi về phía Trương Thắng, đưa hắn đọc tin báo mới nhất.

Trương Thắng lẳng lặng liếc nhìn bầu trời.

Cảm giác điên cuồng trong cơ thể AK, dường như đã thâm nhập vào tâm hồn cậu.

Ngay cả Trương Thắng đã nhìn quen sóng to gió lớn cũng cảm thấy một cảm giác khiến người ta sợ hãi ập vào mặt. ...

Ngày hôm sau.

Khi Trương Thắng trở lại công ty thì thấy vô số phóng viên vây quanh.

Phóng viên nhìn thấy Trương Thắng thì kích đồng chen lên.

Bọn họ đưa micro và hỏi những câu liên quan đến AK.

Trương Thắng không trả lời, im lặng bước vào công ty.

"Giám đốc Trương, có phải AK điên rồi không?"

Một lúc sau, những chiếc xe phỏng vấn xuất hiện ở phía xa, đám đông kích động chạy về hướng AK đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận