Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 360. Rạng rỡ tổ tiên

Chương 360: Rạng rỡ tổ tiên

Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự nghiêm túc và cố chấp trong xương của hắn.

Vài lão già xem cảnh này, cũng vô thức giúp Trương Thắng nói chuyện...

Nói rằng các ông nhìn Trương Thắng từ nhỏ tới lớn, làm người rất trung thực, hơn nữa còn nhiều tiền như thế, sẽ không thiếu gì 2 – 30. 000...

Trong đó còn có một ông lão vỗ vai của mấy thanh niên ấy, nói rằng ông có thể đảm bảo cho Trương Thắng, nếu Trương Thắng không trả thì bọn họ sẽ trả cho.

Đám đông nhộn nhịp...

Những thanh niên trẻ tuổi đương nhiên sẽ không làm gì được, chỉ nói mấy câu như 'Sao tôi lại không tin Trương Thắng được' 'Từ nhỏ Trương Thắng liền giống như em trai tôi vậy, nếu không tin nó thì sao cho chú vay đây' 'Chắc chắn tin Trương Thắng mà, chúng tôi cũng không gấp'...

Dư luận lập tức đảo lộn, mọi người đều đang khen ngợi Trương Thắng.

"..."

Nhưng Trương Thắng bị kéo lại không động đậy, trong cặp mắt ngu ngơ hiện lên chút trêu tức.

"Tôi muốn tìm Thắng nhà ta tâm sự chút đây... Hôm nay Thắng nhà ta đúng là làm rạng rỡ tổ tiên..."

Làm bộ muốn đẩy Trương Thắng vào phòng.

"Đúng vậy, đúng vậy, Thắng của chúng ta giờ kiếm nhiều tiền như vậy còn có thể thiếu mấy chục nghìn không trả sao? Ây dà giải tán giải tán đi, Thắng, chúng ta về nhà tâm sự cho tốt, mấy hôm trước em họ cháu còn lầm bầm về cháu đấy..."

"Thắng, vào trong rồi nói, người ở đây đông đúc phức tạp, lúc nãy chú còn che cho cháu..."

Trương Thắng đứng im lặng trong đám đông, ánh mắt lộ ra sự chân thành, thậm chí còn lóe lên chút ngượng ngùng.

Nhìn Trương Thắng không nể mặt như vậy...

"Giải tán, giải tán, mọi người giải tán!"

Lúc này...

Trương Quế đột nhiên chạy vào đám đông, gần như vui đến híp mắt, vừa lôi ké tay Trương Thắng vừa nói lời hay ý đẹp.

Nếu không phải biết rõ, Trương Thắng còn tưởng rằng người chú này đối xử tốt với hắn thế nào cơ.

"Ấy trời, cháu tới thì tới còn cầm lốc sữa bò, chú tưởng cháu bây giờ cực khổ như vậy, xách sữa bò tốn kém biết bao, còn định kêu cháu trả hàng đấy..."

Trương Thắng vẫn không nhúc nhích.

Trên mặt Trương Quế vẫn nở nụ cười.

Nụ cười trên mặt Trương Quế càng lúc càng nhiệt tình.

Lúc này, mấy thanh niên trai tráng thấy bầu không khí sai sai liền lập tức chặn trước mặt Trương Thắng:

Ông ta cảm giác được ngày càng nhiều ánh mắt quái dị của thôn dân.

"..."

Không nói một lời...

Hắn im lặng một lát, sau đó lắc đầu.

Chỉ nhìn Trương Quế và mấy tên đàn em đằng sau do Hoa Tử cầm đầu.

Nụ cười nhiệt tình trên mặt Trương Quế đột nhiên đông cứng lại, sau đó bắt đầu trở nên khó coi.

Trương Thắng nheo mắt nhìn Trương Quế.

"Mục đích quan trọng nhất của việc tôi đến đây là để trả nợ, kế tiếp, tôi muốn lấy lại ngôi nhà của chính mình..."

Sắc mặt tên mặt sẹo rất khó coi.

Trong đám đông.

Tiếng nghị luận bốn phía.

Trương Thắng nhìn Trương Quế rồi nhìn về hướng nhà của mình.

Trong đó dường như mang chút căm ghét...

"Trương Thắng, đừng sợ, có chúng tôi làm chủ, em có uất ức gì cứ nói..."

"Đúng vậy! Vừa nãy lúc chúng tôi lại đây còn thấy chú dẫn dắt mấy người này ăn hiếp Trương Thắng đấy..."

"Chú Trương Quế, chú đang làm gì vậy, đã Trương Thắng không muốn vào thì chú đừng có ép vào chứ!"

Nhưng ông vẫn cố gắng biểu lộ, muốn kéo Trương Thắng đến bên cạnh:

"Chúng ta vào trong nói đi, có một số việc chúng ta bàn bạc riêng, lẽ nào chú còn ức hiếp cháu hay gì? Chú là chú ruột của cháu mà!"

"Chú? Vừa rồi cháu muốn đi vào uống một tách trà nhưng làm thế nào chú cũng không cho vào, còn đuổi cháu đi... đây là chú ruột ư?"

"Thắng, cháu đừng thế, vừa nãy là chú che chở cháu, nếu không phải có chú thì những người đó đã..."

"Không phải chú chơi mạt chược rất vui vẻ với họ sao?"

Trong đám đông, tiếng ồn ào hơi lặng đi.

Trương Thắng đột nhiên bật cười, nhưng khóe miệng lại có chút lạnh lùng.

"Trương Thắng, sao cháu lại có thể như vậy!"

Trương Quế nhìn Trương Thắng.

Xa lạ!

Đúng vậy, Trương Thắng lúc này khiến ông ta cảm thấy vô cùng xa lạ.

Trưởng thôn, bí thư chi bộ thôn và một số lãnh đạo thôn cũng đến.

Lúc này...

"Có chuyện gì?"

Ban đầu Trương Quế không muốn làm lớn chuyện, nhưng sau đó, thấy dư luận càng ngày càng sai lệch, ông ta đột nhiên vội vã.

Trương Thắng nhìn chằm chằm Trương Quế, giọng nói dần dần bắt đầu to hơn.

Sắc mặt Trương Quế đột nhiên thay đổi:

"Cháu điên à, sao chú có thể làm vậy, sao chú..."

"Sau khi lừa tôi sang tên thì chú nói gì nhỉ? Nói tôi có thể về nhà bất cứ lúc nào, cho không tôi, bây giờ chú đưa nhà thuê cho ai?"

"Trương Thắng, không phải là thấy nhà trống không, cháu còn nợ nần nhiều như vậy, chú..."

"Tiền thuê nhà là bao nhiêu?"

"Sao cháu lại vậy chứ, không phải là chú... hơn nữa bây giờ đây là nhà của chú, cháu thấy rõ không, trên đây là tên chú... với lại Trương Thắng, đây là nhà mà ông cháu để lại cho chú, chú không thông minh như cha cháu, bị cha cháu nẫng!"

Ngày càng nhiều người hơn...

Người của hơn nửa thôn đều đến.

"Chú mang tên Hoa Tử kia... đạp cửa nhà cháu vào năm lớp 11, chuyện này chú cảm thấy có thể gạt được người khác nhưng không gạt được cháu đâu, chú đứng ở ngoài xem nhỉ?"

Không thể nào là như vậy!

Trương Thắng không phải như vậy!

Thậm chí, có lúc ông còn cảm thấy người trước mắt này chỉ là một người xa lạ có dáng vẻ giống với Trương Thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận