Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 102: Quy tắc ngầm
Nhậm Oán chậm rãi hạ cáo trạng xuống, ánh mắt hơi giương lên, từ trên cáo trạng liếc nhìn về hướng Tô Lương Sinh.
Tô Lương Sinh vừa thấy Nhậm Thái Thú lão gia nhìn về phía gã, lập tức khúm núm hướng thân mình về phía Nhậm Oán, đáng tiếc gã là một tên súc sinh hình người, trên mông chỉ thiếu một cái đuôi chó là có thể vẫy mừng con người. Nhậm Oán cười cười, ánh mắt hết sức phức tạp, đáng tiếc Tô Lương Sinh không đánh hơi được mùi vị trong đó.
Ánh mắt Nhậm Oán chuyển hướng về phía ba người Kinh Ngôn, sắc mặt trầm xuống, quở trách:
- Bọn ngươi xưa nay do Bàng thị cầm đầu, nay những lời của Bàng Thị, cùng với lời thú tội của các người lại rất khác nhau. Trên công đường, không được có nửa câu nói bừa, các ngươi nếu như có nói hàm hồ, bây giờ phải mau chóng khai ra, bằng không, đại hình chờ lệnh!
Uy~~~Vũ~~~
Nhậm Oán vừa quát tháo, bọn nha dịch lập tức hô lên “đường uy”.
Rất nhiều người đều biết Cẩm Y Vệ của Triều Minh khi dùng trượng hình đối với đại thần, kỳ thực có quy tắc ngầm. Thái giám truyền dụ hình giám đều thường gói gọn trong tám chữ hoặc là ngoài tám chữ, thông thường đều có nghĩa là ý của Hoàng đế: Đánh cho đến chết! hoặc là: Mở lưới cho sống.
Ám hiệu nhỏ như vậy, cho nên có một số ít Đại thần chịu mấy chục trượng, ngày thứ hai trở về nhà vẫn có thể đi lại khỏe mạnh như thường. Cũng có người chịu mấy chục trượng, ngay tức khắc về chầu ông bà ông vải, nguyên nhân công khai chính là sức khỏe của họ già yếu, không chịu nỗi hình phạt, hoặc nói họ vì buồn giận khí nộ mà chết.
Đều là lão đại nhân một đời thăng trầm trong quan trường, đầu óc khôn ngoan, lấy đâu ra tính khí nóng nảy như vậy? Khi nóng tính lên thì đều nổi nóng với người bên cạnh. Nguyên một đám ăn sung mặc sướng, sức chịu đựng sao đến trình độ như vậy được? Nhưng…chỉ có thể nói như vậy, có chút quy tắc đó là không thể công khai đấy.
Quy tắc ngầm trên quan trường ở đâu cũng có thể thấy, khắp nơi đều là học vấn, thường dân đương nhiên lại không biết gì về chuyện này. Nhậm Thái Thú nói ra câu này, thoạt nhìn như đang chất vấn ba người rốt cuộc có nói dối hay không, nhưng trong khẩu khí của lão có chút chuyển hướng gió, trong lòng thư ký chấp bút và tên ban đầu đều hiểu rõ.
Bởi vậy, “đường uy” vang lên, ngòi bút của thư ký xoay chuyển, những thứ được miêu tả đều chuyển hướng. Những thứ được miêu tả dưới ngòi bút cùng là một việc, miêu tả lại không giống sẽ làm cho người ta có ấn tượng khác nhau rất lớn, cái gọi là giết người không thấy máu, chính là vậy.
Ba người Kinh Ngôn và Lý Dương, Bạch Can đều có chút hốt hoảng, họ vẫn luôn là người của Bàng Ma Ma, lúc này Bàng Ma Ma phủ định lời khai của họ, Nhậm Thái Thú bên này lại nói ra vẻ công bằng, nhưng cũng không hề hướng dẫn bọn họ có ý kiên trì, họ thật có chút kinh hoàng lúng túng.
Bàng Ma Ma thấy bọn tâm phúc vẫn chưa lĩnh ngộ ý của mình, thật sự tức giận, mụ chỉ tay vào ba người Kinh Ngôn quát lớn:
- Ba tên các ngươi là phường nô ăn phân chó, là đám ngu xuẩn ăn phân chó, là đám tặc ăn phân chó, là chuột nhắt ăn phân chó, ngu dốt không biết gì cả, thật sự chỉ biết đi ăn phân chó…
Nhậm Oán nghe mụ mở miệng là nói từ “phân”, trong lòng thật sự là chán ngấy, lão giật mộc đường nắm trong tay, theo phản xạ muốn vỗ xuống, nhưng trong lòng xoay chuyển, lại cố nén buông xuống.
Bàng Ma Ma và ba người Kinh Ngôn đều là nhân chứng, vốn dĩ trong đó một bên không nên nói với bên còn lại như vậy, ít nhất đây cũng coi là kêu la ở công đường, có thể lập tức nghiêm cấm. Nhưng lời nói lúc trước của Nhậm Thái Thú, hiển nhiên là có chuyển hướng, thư ký chấp bút và tên ban đầu đứng bên đều giả vờ câm điếc, không thèm để ý.
Lý Ngư thấy bộ dạng như vậy, lờ mờ cảm giác được tình thế đang nghiêng về phía mình. Người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, rất nhiều người nhìn thấy rõ ràng hơn. Có một chút đặc biệt là những người có tầm mắt đã lặng lẽ bỏ đi.
Không cần xem nữa, Võ Đô Đốc đứng sau lưng phía bên bị cáo, Nhậm Thái Thú vốn dĩ đứng sau lưng nguyên cáo, nhưng Nhậm Thái Thú hiện tại rõ ràng là đang đổi theo chiều gió, bán đứng bọn họ. Còn cần đợi có kết quả làm gì? Sớm quay trở về nhà báo tin cho chủ nhân tốt hơn.
Tiểu Hoa Cô rốt cuộc là tiểu thư sinh trong nhà quan lại, quen tai quen mắt, đã thấy qua nhiều, xem đến đây, trong lòng đã hiểu rõ, kiềm không được cười hi hi kéo ống tay áo Hột Can Thừa Cơ, nói nhỏ:
- Này! Tiểu Cơ Cơ, Ngư ca ca của chúng ta thắng rồi.
- Chúng ta cái gì, Ngư ca ca của ai! Ngư thối làm cũng không tệ lắm!
Hột Can Thừa Cơ liếc nhìn cô bé với ánh mắt của một lão đại, thấy cô bé cười tươi như hoa, vô cùng khả ái, Hột Can Thừa Cơ bỗng nhiên nghĩ đến việc lúc đầu muốn dùng cái đầu của cô bé để làm cơ hội sâm nhập và phủ Võ Sĩ Hoạch, bỗng cảm thấy may mắn lúc đầu đã không thành công.
Con người là động vật có tình cảm, Hột Can Thừa Cơ cũng không ngoại lệ, tiểu nha đầu Hoa Cô này ngây thơ hồn nhiên, thông minh khéo léo, tiếp xúc nhiều rồi ai cũng đều sẽ bất giác thích cô bé, Hột Can Thừa Cơ tuy vẫn còn đang tính toán với cha của Hoa Cô, nhưng giơ sao nỡ ra tay giết cô bé nữa.
Hoa Cô nhìn y trợn mắt, không khỏi che miệng cười:
- Ôi chao! Ngay cả trợn trắng mắt cũng dễ nhìn như vậy, chẳng trách tỷ tỷ ta thích ngươi.
Giọng nói của nàng tuy nhỏ, nhưng Hột Can Thừa Cơ đang chán chường xem thẩm vấn lại nghe vào tai rất rõ ràng. Võ Thuận thích ta? Ô…thật tinh mắt! Cô nương kia tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng Hột Can Thừa Cơ ta là nhân vật anh hùng cỡ nào chứ, làm vợ ta, nàng ta vẫn còn kém lắm.
Ầy..., chờ ta ngày sau đoạt được binh quyền, sẽ tập kích thành Trường An, dùng thế sét đánh không kịp bịt tai chặt đầu Lý Thế Dân, đoạt ngôi vua của y. Nếu như không thành công, sẽ rút lui về Kiếm Nam Đạo, chiếm đoạt toàn bộ Ba Thục. Đến lúc đó, nữ tử xinh đẹp tựa Võ Thuận Nhi cũng có thể lấp đầy hậu cung, sinh con đẻ cái, mở ra thời đại hưng thịnh, phong nàng làm quý phi cũng được rồi.
Nhưng Hoàng hậu, Hoàng hậu của Hột Can Thừa Cơ ta, bắt buộc phải là người con gái có trí tuệ và xinh đẹp bậc nhất mới được, phẩm hạnh cũng phải là lựa chọn tốt nhất. Ví dụ như…Dương Thiên Diệp. Lý Thế Dân có Quan Âm Tỳ là vợ, ta cũng phải có Dương Thiên Diệp, mới không thua y được!
Hột Can Thừa Cơ cũng không phải là hạng háo sắc, mong muốn duy nhất chính là binh quyền. Quan niệm “Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền” luôn đi sâu vào cuộc đời của gã, cho nên mỗi cách nghĩ, cũng đều xuất phát từ góc độ mà gã quan tâm nhất. Trí tuệ, võ công, nhan sắc của Dương Thiên Diệp đều đặt làm lựa chọn hàng đầu, xuất thân là Công chúa Tiền triều, cao quý hơn người, trong mắt gã đương nhiên không có người nào là lựa chọn thứ hai cho ngôi Hoàng hậu.
Hột Can Thừa Cơ trong lúc này khi đang tưởng tượng ra một tương lai tốt đẹp, trên đại đường, ba người Kinh Ngôn, Lý Dương, Bạch Can bị Bàng Ma Ma chửi mắng một trận xối xả, lại đột nhiên “” phúc chí tâm linh”. Phải biết rằng, ba người họ đi bên cạnh Bàng Ma Ma chí ít cũng mười năm có lẻ rồi, đối với Bàng Ma Ma rất đỗi quen thuộc.
Bàng Ma Ma chửi mắng, kỳ thực cũng có chút huyền cơ, mấy người họ đương nhiên nghe ra được. Quan trường có quy tắc ngầm của quan trường, trên hoan trượng tại sao không phải vậy. Ba người vừa nghe vậy lập tức nghe ra nhiều ý vị từ trong lời mắng chửi của Bàng Ma Ma.
Bàng Ma Ma chửi xong, lại hung dữ trừng mắt với họ, quát:
- Trước mặt Đại lão gia, các ngươi vẫn còn không khai thật!
Ba người liếc nhìn nhau, lập tức ngã quỳ trên đất, khấu đầu như bằm tỏi:
- Đại lão gia xá tội, bọn tiểu nhân là…bọn tiểu nhân nhận lợi từ Tô Lương Sinh, nhất thời quỷ mị tâm hồn, lúc này mới hồ ngôn loạn ngữ, làm ngụy chứng. Bọn tiểu nhân biết tội, mong Đại lão gia khai ân.
Tô Lương Sinh choáng váng, bước lên trước một bước, chỉ tay vào họ nói:
- Các ngươi…các ngươi đang làm gì vậy…
Y chỉ bước lên trước một bước, mới nói được nửa câu đã bị hai tên nha dịch hung hăng như hổ hất ngã nhào xuống đất, tên ban đầu nhảy lên, quát lớn:
- Trên công đường, còn dám hành hung!
Dứt lời, tên ban đầu rút từ bên hông ra một tấm bảng, quạt “bốp”, “bốp” vào hai bên trái phải mặt của Tô Lương Sinh. Nhận hai cái tát cùng một lúc, Tô Lương Sinh không còn cảm giác thấy đau, bởi vì toàn bộ gương mặt của y đã lập tức tê cứng, hai má sưng lên, ngay cả nói cũng không nên lời.
Kỳ thực y chỉ là muốn chất vấn ba người Kinh Ngôn tại sao lại đổi khẩu cung, chưa từng nghĩ tới việc muốn hành hung trên công đường, lại không ngờ được bị người ta hiểu lầm, y chỉ muốn giải thích, nhưng đầu lưỡi đã bị thương, ngay cả lời nói ra cũng không rõ ràng, y lộ rõ sắc mặt kinh hãi.
Tuy nhiên, y lại không ngờ được rằng, tên ban đầu kia và nha dịch lại có phản ứng nhanh như vậy, trên thực tế y tiến lên trước một bước, tên ban đầu kia đã kêu lên ra hiệu cho hai tên nha dịch, cho dù là lúc nãy y đứng bất động ở đó, thì tên ban đầu kia vẫn sẽ hô lớn một tiếng “trên công đường, còn dám hành hung”, sau đó sẽ tát vào cái miệng đầy răng của y.
Tên ban đầu tát “bốp bốp” hai cái làm cho Tô Lương Sinh không thể nói chuyện, lúc này mới lớn tiếng quát:
- Tiểu quỷ tử, trước mặt Đại lão gia, ngươi lại còn xác láo như vậy, trói y lại cho ta!
Tên ban đầu nói xong, đưa tay giả vờ hỗ trợ hai tên nha dịch ấn bả vai Tô Lương Sinh, để nha dịch ra tay trói người, nhân lúc cơ thể đang cúi xuống, vội nói bên tai Tô Lương Sinh:
- Tình hình có biến, Đại lão gia có chủ trương khác. Ngươi chớ lên tiếng, tiền, sẽ không thiếu cho ngươi đâu.
Tô Lương Sinh cũng là tên đê tiện trời sinh, nghe ban đầu vừa nói như vậy, lập tức ngưng chiến đầu, ngoan ngoan để mặc người ta trói lại.
Quan thư ký viết nhanh như bay, nhanh chóng viết lại lời đổi khẩu cung của ba người, gọi ba người bước lên trước ký tên ấn dấu.
Nhậm Thái Thú ngồi ngay ngắn phía trên, sắc mặt vẫn quang minh chính đại như cũ, vẫn cho gọi Tam quản sự của “Trương Phi Cư” Dương Đông Bân, tiếp tục truy vấn lại.
Dương Đông Bân vừa lên công đường, thấy Tô Lương Sinh mặt sưng như đầu heo, ba người Kinh Ngôn quỳ rạp dưới đất, dập đầu như bằm tỏi thì hiểu được sự việc có biến. Hơn nữa gã lại là người thân cận của Bàng Ma Ma, đối với việc lĩnh ngộ ám hiệu của Bàng Ma Ma thì nhanh hơn ai hết, cho nên lập tức sửa khẩu cung.
Tất cả quả nhiên như dự đoán trước của Hoa Cô, vụ án dị thường chuyển hướng thuận lợi. Chờ lấy lời khai của đám người liên can xong, quan thư ký rời khỏi thư án, đến trước mặt Tô Lương Sinh, lấy bản ghi chép vụ án để trước mặt y lần lượt, quát:
- Ngươi xem cho rõ, nếu đúng thật là như vậy, nhanh chóng ấn chỉ đi.
Tô Lương Sinh không biết chữ, mở to cặp mặt chó nhìn, cũng không nhìn ra được lý do tại sao, y lại liếc mắt nhìn tên bổ đầu bên cạnh, tên bổ đầu hướng về phía y nhẹ gật đầu, Tô Lương Sinh xoay người đi, giơ ngón tay cái ra, tên thư ký đưa hộp in ra, để y ấn trong hộp in, lại ghì lên số ghi chép.
Tô Lương sinh cẩn thận ấn ngón tay, xoay người qua, máu đầy miệng, hướng về phía Nhậm Oán đang cau mày cười nịnh nọt. Nhậm Oán căm ghét phất phất tay, nói:
- Tô Lương Sinh cùng những người khác, mua chuộc con gái nhà lành, chứng cứ rõ ràng, tội không thể tha. Trước tiên đánh y hai mươi đại bản, sau đó giam vào đại lao, định hình xử phạt! Kéo xuống! Đánh chết cho ta!
Hai tên nha dịch lập tức kéo Tô Lương Sinh đã bị trói ngược hai tay, muốn kéo y đi xuống. Tô Lương Sinh vừa nghe thấy đánh bản, lập tức hoảng loạn, tên ban đầu nhỏ nhẹ nói vào tai y:
- Không phải hoảng sợ, chỉ đánh giả thôi.
Tô Lương Sinh lập tức yên tâm, không chút phản kháng bị người ta kéo như một con chó chết, kéo đi ra ngoài.
Không biết rằng, câu nói này của Nhậm Thái Thú, lại là một quy tắc ngầm.


Bạn cần đăng nhập để bình luận