Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 331.2: HIẾU KỲ HẠI CHẾT MÈO..
Kỳ thực đối với Thường Kiếm Nam mà nói, tìm cho đôi ái nữ một người tài mạo song toàn, phẩm chất cao và học vấn rộng làm lang quân, cũng không khó. Khó là ở, y có hai cô con gái, sau này hai anh con rể này có thể như hai cô con gái hiện nay luôn yêu thương đùm bọc lẫn nhau, cùng chia sẻ với nhau quyền lực và tiền tài không?
Nếu như bọn họ không đồng lòng, có khiến cho cặp con gái song sinh của hắn cũng từ đó mà không nhìn mặt nhau? Khi nghĩ tới một ngày kia hai chị em các nàng trở mặt thành thù, cả đời giết người không suy nghĩ như Thường Kiếm Nam vô cùng đau đớn trong lòng.
Cho nên, trong di chúc y lập, tiết lộ với các con y chính là cha ruột của các nàng, đồng thời lấy danh nghĩa phụ thân, lập ra quy định duy nhất: Lương Thần Mỹ Cảnh, chỉ lấy một chồng!
Trên thực tế, trong lòng Thường Kiếm Nam cao ngạo tự đắc, cũng không cho rằng đây là hai con gái cùng lấy một chồng, mà là hai con gái cùng chung một chồng, người đàn ông này thật ra là phải ở rể, ý định của y chỉ là để nối dõi tông đường cho Thường gia, không để cho cặp đôi bảo bối của y không người chăm sóc, đồng thời tránh cho tình cảm của hai chị em không lạnh nhạt, chỉ vậy thôi.
Nhưng hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên xuất hiện, cho y một khả năng khác.
Thế nhưng, vừa nhìn tài liệu này, y liền thất vọng rồi.
Y muốn tìm hai huynh đệ cũng dễ, tìm huynh đệ sanh đôi cũng dễ, nhưng muốn gia thế dòng dõi cao hơn y, mới không ham muốn tiền tài của y để lại cho cặp đôi bảo bối này, cả hai huynh đệ này đều phải là chưa thành thân đều rất khó tìm.
Lý thị Lũng Tây, không còn nghi ngờ gì nữa là thích hợp nhất. Nhưng trong suy nghĩ của Thường Kiếm Nam, phải là họ hàng xa của Lý thị. Thế nhưng kết quả điều tra, hai huynh đệ này lại là dòng họ chính tông của Lý thị Lũng Tây, vậy không cần xem xét rồi.
Bởi vì, cao không được, thấp cho qua. Ở đây là thuộc về cao không được.
Dòng họ quý tộc hiện giờ cao quý như thế nào ngươi biết không? Cho dù là Lý Thế Dân đường đường là một hoàng đế muốn gả con gái đi làm con dâu cho người ta, cũng phải cười đùa với người ta lại còn phải thận trọng, lo sợ người ta chê ngươi không phải dòng dõi chính gốc, gia thế của ngươi không đủ lâu đời...
Trong lịch sử Đại Đường, thậm chí có không ít tể tướng đã ở vị trí cao nhất, không thể thăng chức được nữa, liền đặt mục tiêu cuộc sống thành có thể kết thông gia với nhà danh gia vọng tộc, thậm chí có người bởi vì đến chết còn chưa kết thông gia với tam gia ngũ tộc mà chết không nhắm mắt.
Thử hỏi, tình hình như thế, người ta còn chọn lên chọn xuống hoàng tộc, Thường Kiếm Nam làm gì có tư cách kết thông gia với người ta, chính thất thì đừng có mơ tưởng rồi, nếu có làm thiếp cho người ta, cũng phải ngoan ngoãn gả vào nhà người ta sinh con để cái, hầu hạ trượng phu, làm gì có thể dung túng các nàng về Chợ Tây tiêu dao.
Thường Kiếm Nam chỉ nhìn gia phả xuất thân, xác thực hậu nhân đích tông dòng Lý thị Lũng Tây, thì không tiếp tục xem nữa, y lặng lẽ thở dài, ném tờ giấy này vào lò than hồng.
Sau đó, y cầm lên tờ giấy tằm thô thể hiện cho cần đọc sau đốt ngay.
Tờ giấy tằm thô kia không có chữ, chỉ vẽ một bức tranh.
Giấy rất mỏng, tia sáng xuyên thấu qua trang giấy, từ mặt sau hiện ra, có thể thấy bên trên chỉ là vài đầu mối rất đơn giản, chỉ là họa sĩ vụng về, vận dụng ngòi bút cũng không thuần thục, có chỗ nét đậm, có chỗ nét nhạt, nhìn không ra đó là gì, thoáng ẩn thoáng hiện, giống như hai con cá. Nhìn hoạ sĩ giống như một đứa trẻ trong trắng ngây thơ, Thường Kiếm Nam nở nụ cười:
- Thằng nhãi này tòng quân từ nhỏ, một chữ cũng không biết, vẽ ra một bức tranh không ra cái gì, còn ngụ ý đọc xong đốt ngay, ta đem dán ra ngoài, cũng không ai hiểu nổi nó có ý gì?
Nói là nói như vậy, Thường Kiếm Nam vẫn dùng hai ngón tay cầm bức tranh kia, ném vào trong lò.

Trương Nhị, đứng đầu Chợ Đông.
So với Vương Chợ Tây Thường Kiếm Nam, Chợ Đông yên tĩnh hơn.
Dù gì, Chợ Đông không lớn như vậy, cũng không có nhiều thế lực giang hồ như vậy, Chợ Đông chuyên làm các mặt hàng xa xỉ đẳng cấp. Mở tiệm ở nơi này, cũng đều là người có quyền thế, lai lịch.
Tỷ như rất nhiều người trong hoàng thất, thậm chí hoàng thân quốc thích, đều dùng thân phận quản gia, mở một cửa tiệm ở chỗ này, kiếm chút lợi nhuận phụ cấp gia đình.
Nơi như thế này, làm thế nào chứa chấp được thế lực giang hồ không an phận suốt ngày chém giết?
Cho nên, Trương Nhị lấy vợ chính là con gái của tiền nhiệm thị trưởng Chợ Đông, làm con rể thị trưởng Chợ Đông, về sau lại được hắn cất nhắc truyền vị trí cho, trở thành người đứng đầu Chợ Đông.
Y không cần như Thường Kiếm Nam cẩn thận từng li từng tí như vậy, xử lý nhiều tầng lớp phiền phức như vậy. Bởi vì những người trong hoàng thất, hoàng thân quốc thích, đức cao vọng trọng, cũng không cho phép sản nghiệp của bọn họ ở vào trong một hoàn cảnh luôn lay động như vậy, cho nên hắn rất thanh nhàn.
Nếu như so sánh Chợ Đông và Chợ Tây như hai bờ bến, như vậy Chợ Tây chính là bến nước đục. Nguồn nước đùng đục, cá cũng nhiều, tôm cũng nhiều, còn có rất nhiều cá trê to lớn tung hoành ngang dọc ở đấy.
Mà Chợ Đông, thì nước trong vắt, hoa sen nhiều đóa, cùng lắm có cài con cá mè trắng vẩy trắng sáng quẫy đuôi du ngoạn trong đầm sen thỉnh thoảng thở bọt bóng bóng, trêu đùa người đời.
Cho nên, Trương Nhị năm đó từng là tướng dưới trướng của Bình Dương công chúa, những năm gần đây cuộc sống rất thái bình. Có một chính thất, còn nuôi trộm hai tiểu thiếp, và thường đi Phường Bình Khang vụng trộm, có ba đứa con, hai nam một nữ, cuộc sống thư thả không lo nghĩ, người cũng dần dần mập ra.
Một Vương Chợ Đông lúc đầu có một thân hình rắn chắc, khiến cho con gái si mê giờ giống một bức tượng, một khuôn mặt rất từ thiện của phật đầu béo tai to.
Y hiện tại có biệt hiệu là - Lão Phật! -
Lão Phật ngực lộ ra, cười híp mắt nhìn tài thần ngồi ở trước mặt:
- Kiều huynh, ta ngươi sống cùng một thị thành, mặc dù gần trong gang tấc, nghe tiếng đã lâu, nhưng số lần gặp nhau, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay đây.
Kiều Hướng Vinh cảnh giác nhìn Trương Nhị:
- Cũng không biết Lão Phật gọi tới, vì chuyện gì đây? Kiều mỗ, là người của Chợ Tây. Hai chợ Đông Tây chúng ta từ trước đến nay không động va nhau...
Trương Nhị ngắt lời của ông ta:
- Nhưng ngươi vẫn tới rồi, không phải sao?
Kiều Hướng Vinh trầm mặc một chút, thẳng thắn nói:
- Không sai! Bởi vì, ta...
- Ngươi hiếu kỳ! Ngươi không biết ta tại sao muốn tìm ngươi, lại lo lắng bỏ qua tin tức quan trọng gì, cho nên ngươi len lút tới, không nói cho Vương Chợ Tây Thường lão đại các ngươi biết.
Bị Trương Nhị đánh một đòn, khuôn mặt già nua của Kiều Hướng Vinh đỏ hửng, vẫn thản nhiên nói:
- Không sai! Đúng là ta hiếu kỳ Lão Phật mời đến, là vì chuyện gì. Ta chắc rằng, Lão Phật sẽ không rảnh rỗi đến độ, tìm Kiều Mỗ nói chuyện phiếm.-
- Đó là đương nhiên! Ta tìm ngươi, tất có đại sự kinh thiên động địa cần thương lượng, ngươi hẳn là hiểu rõ điểm này!
Trương Nhị cầm chén lêm, hớp miếng trà, cười hỏi:
- Ngươi thấy Chợ Đông của ta thế nào?
- Giàu có và đông đúc phồn hoa!
- Nhưng không bằng Chợ Tây đa hình đa dạng, tiền tài, quyền thế, cũng kém rất nhiều!
Trương Lão Phật vẻ mặt phẫn nộ mặt, khuôn mặt béo phì có chút tiu nghỉu:
- Ta luôn cảm thấy, ta chỉ là một quản gia mà các đệ tử đại tông thất, hoàng thân quốc thích, các bậc quyền quý phái tới Chợ Tây, ta đã từng là một viên tướng chiến đấu trăm trận trên sa trường, ngươi nhìn ta hiện giờ...
Trương Lão Phật vỗ cái bụng phì của mình:
- Đời ngời mất đi mộng tưởng và theo đuổi, kết cục chính là thế này đây.
Cái vỗ này của y, khiến cả ngực lẫn bụng, đều rung lên.
Kiều Hướng Vinh muốn cười, rồi lại nhịn được, nhưng viền môi vẫn hơi nhếch lên.
- Ta nhàm chán cuộc sống như thế...
Ánh mắt Trương Lão Phật hơi chút thẫn thờ, có chút ước mơ:
- Ta muốn làm chút chuyện gì đó, yên tĩnh quá lại muốn vận động!
Kiều thần tài nhíu nhíu mày, cẩn thận nói:
- Lão Phật muốn làm việc, lại đến tìm Kiều mỗ?
Trương Nhị liếc ông ta một cái, cười một cách thần bí, hơi nghiêng người về phía trước.
Thông thường lúc này, chính là thời điểm nhân vật phản diện tiết lộ bí mật, cho nên Kiều Hướng Vinh rất phối hợp bước sát vào.
Trương Nhị nhẹ nhàng nói:
- Ngươi biết, Lương Thần Mỹ Cảnh có quan hệ thế nào với Thường lão đại không?
Chương 332.1: Có tính toán.
Kiều Hướng Vinh rời khỏi chợ Đông, dáng dấp như mất hồn.
- Lương Thần, Mỹ Cảnh là con gái ruột của Thường Kiếm Nam!
Đông Ly Hạ chính là nhà của họ, bây giờ cũng vậy, sau này cũng thế.
Nghĩ đến câu nói của Trương Nhị, lại nghĩ tới câu nói của Thường Kiếm Nam, hai tay Kiều Hướng Vinh nắm chặt lại thành quyền.
Ông ta không nghi ngờ Trương Nhị, Trương Nhị không có lý do gì lừa gạt mình, hơn nữa là Trương Nhị chủ động nói ra, nguyện phối hợp hành động với mình, nhằm lấy được toàn bộ chợ Tây.
Từ trong lời nói của Trương Nhị, ông ta cảm nhận được sự ghen ghét của Trương Nhị đối với Thường Kiếm Nam.
Đích xác, lúc đầu tòng quân, hắn là cấp trên, nhưng sau đi nghề mua bán, hắn vẫn trên mình!
Dựa vào cái gì cơ chứ? Ngay cả Kiều Hướng Vinh vốn là người dưới hắn đều không cam lòng, huống chi Trương Nhị hôm nay cũng là chúa tể một phương, nhưng thủy chung bị Thường Kiếm Nam hắn đè nặng danh tiếng, Trương Nhị cam tâm mới là lạ.
Qua nhiều năm như vậy, hai chợ Đông Tây không liên hệ, Thường Kiếm Nam và Trương Nhị đối với không qua lại, cũng chứng minh rồi điểm này.
Hơn nữa, đối với quan hệ giữa Thường Kiếm Nam với Lương Thần, Mỹ Cảnh, thật ra ông ta cũng đã nhận thấy kỳ lạ từ lâu rồi. Ban đầu ông ta cho rằng là đôi cực phẩm tiểu mỹ nữ làm ấm giường cho Thường Kiếm Nam, nhưng càng về sau càng thấy không phải.
Thường lão đại cả đời giết người không tính toán vậy mà lại đi cưng chiều hai cô gái nhỏ bé, coi họ như là mình, Kiều Hướng Vinh vẫn cảm thấy rất kỳ lạ. Giờ rốt cuộc ông đã hiểu, đây vốn là chuyện hợp tình hợp lý tình.
Trương Nhị biết Lương Thần, Mỹ Cảnh là con gái của Thường Kiếm Nam, nhưng hắn không biết Thường Kiếm Nam sẽ chết rất nhanh thôi.
Kiều Hướng Vinh biết Thường Kiếm Nam sẽ chết rất nhanh, nhưng không biết Lương Thần Mỹ Cảnh là con gái của y.
Cảm giác này thật tốt, tin tức của hai người cũng rất tốt, điều này làm cho ông nghĩ, cùng Trương Nhị hợp tác càng nắm thêm phần thắng hơn.
Xe về tới chợ Tây, Kiều Hướng Vinh vén rèm lên, nhìn Đông Ly Hạ nguy nga sừng sững phía xa, lẩm bẩm:
- Thường lão đại, ta vốn hy vọng, Vương chợ Tây chúng ta có thể chết già, cũng coi là một tấm gương cho hậu nhân. Vì sao ngươi lòng tham không đủ chứ? Đời này, thứ nên hưởng dụng, ngươi đều đã hưởng thụ, còn muốn đem cơ nghiệp người người khát khao này truyền cho hậu nhân của ngươi ư? Ngươi dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì!
Ông ta thả tấm rèm xuống, bặm môi, thốt lên:
- Nếu có một ngày, ngươi chết không nhắm mắt. Chớ có trách ta, đó là ngươi tự tìm!
Kiều Hướng Vinh nhếch môi bật lên một nụ cười gằn.
- Gọi Lý Ngư tới!
Kiều Hướng Vinh vừa về tới phòng của mình đã dặn bảo kẻ dưới.
Rất nhanh, Lý Ngư từ Tây Thị Thự chạy tới.
- Ngồi đi!
Kiều Hướng Vinh mỉm cười, ra hiệu gã hầu rót chén trà cho Lý Ngư.
Ông ta mặt tươi tỉnh nói:
- Lão phu không hề nhìn lầm ngươi, ngươi làm rất tốt! Nhưng…
Ngay sau trên mặt lộ vẻ áy náy:
- Ngươi lập được công lớn như vậy, lão phu lại không biết nên thưởng gì cho ngươi.
Lý Ngư quỳ đầu gối nói:
- Đây là trách nhiệm của thuộc hạ, làm sao dám nhận phần thưởng từ Đại Lương ạ.
Kiều Hướng Vinh lắc đầu nói:
- Có công thì thưởng, đây mới trách nhiệm của lão phu. Có điều…
Ông thở dài nói:
- Thật ra, ta là muốn nâng đỡ ngươi trở thành một trong Bát Trụ, hơn nữa còn đứng đầu Bát Trụ. Hồng Thần Diệu, lão thất phu kia ngồi không ăn bám, không hề làm việc, sao so được với ngươi. Nhưng ngươi lại quá lộ cạnh sắc, lão đại có chút kiêng kỵ ngươi. Ta khuyên mãi không được…
Lý Ngư nhướng lông mày, không kìm chế được cơn ức chế:
- Vậy thì càng tốt, nếu như tôi lên chức vị cao, vậy thì nhất cử nhất động càng khiến người ta chú ý, tốt nhất là không thăng chức làm gì. Thế mới tốt ạ.
Kiều Hướng Vinh thấy hắn “giận giữ cười” thì trong lòng càng khoái trá. Lý Ngư đích xác quá lộ cạnh sắc, nhưng, càng như vậy, thanh đao này lại càng dùng được!
Kiều Hướng Vinh tỏ vẻ tiếc nuối cho hắn:
- Thực ra “thụ nhân dĩ ngư, bất như thụ nhân dĩ ngư”, nhưng lão đại không đồng ý, ta cũng hết cách. Công lao của ngươi, lão phu sẽ ghi nhớ trong lòng, sớm muộn gì cũng sẽ đền bù cho ngươi. Mà lúc này, khà khà, lão phu nghèo túng chỉ có mỗi tiền, cho nên, đành phải thưởng tiền cho ngươi thôi.
Lý Ngư nghe thế trong lòng càng vui, có tiền mới tốt, thứ này có thể mang theo cùng, có thể ngủ cùng, có thể gối đầu nữa. Nhưng vừa mới không đủ thâm trầm, đã lộ chút vẻ vui sướng, đây đúng là không nên.
Lập tức, hắn mặt không biểu cảm khấu đầu:
- Ân thưởng thức của Kiều Đại Lương, thuộc hạ ghi nhớ trong lòng.
Kiều Hướng Vinh lấy từ trong tay áo ra mấy tờ giấy, đưa cho hắn:
- Cầm đi, đây là lão phu thưởng cho ngươi!
Mấy tờ giấy kia vốn cuộn đặt trong tay áo, lấy ra ngoài mở ra, Lý Ngư vừa đưa mắt nhìn lập tức thất vọng.
Mẹ kiếp, Kiều lão đại ngươi là thần tài, còn là đại gia đất đai, thế nào mà chỉ tặng ta mỗi nhà cửa thế.
Nhưng nghĩ kỹ, hắn cũng hết cách, niên đại này không có ngân hàng đổi tiền, rất nhiều giao dịch dân gian đều là vật đổi vật, thậm chí quan phủ phát bổng lộc, phần lớn cũng là lấy gạo để phát, còn tình huống thu được hơn mười xe đồng tiền lớn hoặc là mấy rương vàng bạc thực sự không nhiều lắm.
Mà Kiều Đại Lương ban thưởng lại không hề ít, dùng khế ước mua bán nhà để tặng cho nữa thì thuận tiện quá, khế ước nhà Kiều Đại Lương tặng cho này, một tòa nhà này được bao nhiêu tiền nhỉ?
- Ôi, thật ngại quá, chủ yếu là không đúng lúc để bán. Hơn nữa giờ bán nhà, cũng quá khiến người khác để ý. Xem ra, ta cũng đành sang tên trước, tốt nhất là sau khi sang tên ta thì qua ba năm năm khi không ai để ý thì hẵng bán đi.
Lý Ngư thất vọng, đem mấy khế ước nhà kia cất đi, lại thi lễ với Kiều Đại Lương:
- Đại Lương trọng thưởng, thuộc hạ không dám từ. Sau này, càng hết lòng tận tâm tận lực vì Đại Lương!
Câu nói này Kiều Hướng Vinh rất thích nghe. Vẻ mặt thất vọng kia của hắn, Kiều Đại Lương càng thích xem, có dã tâm, có thể hiệu lực cho ông ta.
Ông không tiếc vốn gốc, trọng thưởng Lý Ngư, còn nói áp chế hắn thăng tiến chính là Thường Kiếm Nam, mục đích chính là lôi kéo hiệu lực cho mình, nảy sinh bất mãn với Thường Kiếm Nam.
Nhưng, dù sao hắn không phải là tâm phúc lâu năm của ông, có một vài dự định giờ vẫn chưa thể nói được.
Kiều Hướng Vinh vuốt râu mỉm cười, nói:
- Đúng rồi, ngươi và Đệ Ngũ Lăng Nhược quan hệ như thế nào?
Lý Ngư cười gượng:
- Thuộc hạ cùng nàng ta không quen biết nhau.
Kiều Hướng Vinh cau mày:
- Thế thì…
Lý Ngư giang tay nói:
- Thuộc hạ cũng không hiểu là chuyện gì, Đệ Ngũ cô nương gọi tôi vào phòng cô ấy, rồi hỏi tôi tên tuổi thân thế quê quán, lại bảo tôi học cách nói của cô ấy…
Ngoại trừ đoạn sau liên quan đến Trụ Luân, những thứ khác Lý Ngư đều nói ra. Nói dối, dễ bị người ta vạch trần, bảy phần thật, ba phần giả, thật thật giả giả, hư thư thực thực, mới khó phán đoán.
Kiều Hướng Vinh tay vuốt chòm râu, như suy nghĩ gì đó:
- Ha hả, thật ra…Lăng Nhược rất tốt, đó là một mỹ nhân tuyệt sắc chân chính. Ngươi tuổi trẻ tài cao, thiếu niên anh tuấn, nói không chừng ngươi và cô ta có thể trở thành một giai thoại.
Lý Ngư cười gượng:
- Đại Lương nói đùa, không nói thuộc hạ đã có chính thất thê tử, Đệ Ngũ cô nương không lý nào chịu làm thiếp cả. Hơn nữa thân phận khác xa, dù thuộc hạ đối đãi như chính thất, cũng không đủ tư cách cưới Đệ Ngũ cô nương làm vợ. Về phần nói nhân diện thủ, đường đường nam nhi, nực cười!
Kiều Hướng Vinh mỉm cười nói:
- Hà hà, thuận theo tự nhiên thôi! Ngươi làm rất tốt, ta rất xem trọng ngươi, chỉ cần lão phu toàn lực bồi dưỡng ngươi, chẳng bao lâu ngươi sẽ từ ngưỡng mộ Đệ Ngũ cô nương, biến thành cô ta ngưỡng mộ ngươi, khi đó địa vị môn hộ cao thấp ti hèn gì đó đều rất khó nói đấy.
Hở? Nói vậy…
Lý Ngư còn chưa hiểu gì, Kiều Hướng Vinh đã khoát tay:
- Ngươi đi đi, làm việc thật tốt vào!
Lý Ngư vội đáp:
- Vâng!
Hắn đứng dậy, thi lễ, lui ra phía sau vài bước rồi đi ra ngoài. Đợi khi đi qua cánh cửa, hắn xoay người đi giày, trong đầu cứ nghĩ mãi đến những câu nói của Kiều Hướng Vinh.
Để Đệ Ngũ Lăng Nhược ngưỡng vọng mình?
Vậy trừ phi mình là chủ chợ Tây, hoặc là, thay thế Kiều lão đầu ngươi, thành Đệ nhất Lương. Nhưng sao có thể?
À, quên mất, còn có một Vương Hằng Cửu nữa, chẳng lẽ, Kiều Đại Lương có ý định bồi dưỡng mình thay thế địa vị của Vương Hằng Cửu? Chợ Tây kinh doanh nhiều năm, căn cơ vững chắc, kết cấu rõ ràng, tựa như một Tập đoàn Công ty lớn, dù mình có thể hiện bản lĩnh như nào cũng không thể thăng tiến nhanh như hỏa tiễn thăng thiên được, rốt cuộc là lão ta có ý gì?
Tiễn Lý Ngư đi rồi, Đại Trướng phòng của Kiều Hướng Vinh đi vào phòng của ông ta.
Đại Trướng phòng không giống như dân gian. Đại Trướng phòng của Tứ Lương Bát Chợ Tây trên thực tế ngoại trừ quản lý tiền bạc ra, còn kiêm thêm chức năng “Phụ tá Trưởng”. Cũng chỉ có Lý Ngư “Không hàng binh” xuất thân Thị trưởng Tây Thị Thự, Đại Trướng phòng của hắn căn bản không thành lập loại quan hệ ăn ý này, cho nên hắn cũng không tìm Đại Trướng phòng nghị sự, Đại Trướng phòng của hắn cũng chưa từng tự cho mình là Phụ trá của người ta.
Đại Trướng phòng bước vào, đứng yên.
Chương 332.2: Có tính toán..
Kiều Hướng Vinh trầm ngâm một lúc lâu, cười đầy quỷ dị:
- Ám Ảnh Thiết Vệ của ta căn bản chưa vận dụng người nào, nguyên khí không bị thương. Hiện tại xem ra, là thực lực mạnh nhất rồi dưới trướng Thường lão đại rồi.
Đại Trướng phòng khàn khàn nói:
- Đại Lương vốn là Đệ nhất nhân dưới trướng Thường lão đại!
Kiều Hướng Vinh khoát khoát tay, nói:
- Hôm nay, ta nhận được một tin tức kinh người!
Đại Trướng phòng kinh ngạc. Tin tức tình báo của Kiều Đại Lương đều do y nắm giữ, nay Kiều Đại Lương có được tin tức tình báo quan trọng từ chỗ Thường lão đại, thế mà y lại không biết.
Nhưng khi Kiều Đại Lương nói ra, làm y lập tức quên đi nghi vấn này, y đã bị kinh hãi.
Một lúc lâu, Đại Trướng phòng mới nói:
- Đại Lương, tin tức này đáng tin không?
Kiều Hướng Vinh trầm trầm nói:
- Đáng tin trăm phân trăm.
Đại Trướng phòng biến sắc:
- Nếu thế thì…
Kiều Hướng Vinh nói:
- Không sai! Thường lão đại hiển nhiên là muốn đem cơ nghiệp truyền cho con gái bảo bối của hắn. Ta thấy hắn coi Lương Thần Mỹ Cảnh như bản thân, hà hà, Đào Y Y và An Như bổ sung trở thành Bát Trụ, còn có ghế trống của Vu Phúc Thuận vẫn chưa có ai thay thế, như vậy, hiển nhiên là trải đường cho con gái hắn rồi.
Đại Trướng phòng trầm ngâm nói:
- Đề bạt hai nữ nhân lên làm Đại Trụ, tiện để trở thành phụ tá đắc lực cho Lương Thần, Mỹ Cảnh. Bát Trụ có ghế trống, bao gồm cả Vu Phúc Thuận, còn có Lại Dược Phi, nhưng cũng không đề bạt ai thượng vị, là vì chờ Lương Thần, Mỹ Cảnh thượng vị. Đề bạt thân tín, gia ân với người a?
Kiều Hướng Vinh cười nhạt:
- Ngươi cho là, còn có nguyên nhân thứ hai?
Đại Trướng phòng nói:
- Vậy…chúng ta phải làm sao? Thường lão đại an bài như vậy …
Kiều Hướng Vinh khoát tay, nở nụ cười khiến ai thấy cũng kinh sợ:
- Hai nữ Đại Trụ này, ta không động thủ diệt trừ ngay, nếu không sẽ đả thảo kinh xà. Nhưng, mấy Đại Trụ khác ta phải lôi kéo, chờ Thường lão đại vừa chết...
Đại Trướng phòng hiểu ý:
- Ý Đại Lương là, nếu bàn về căn cơ, Lương Thần Mỹ Cảnh không thể so với Đại Lương được. Nếu mượn sự ủng hộ của mấy Đại Trụ, vậy bảo tọa Vương chợ Tây này, người ngoài không ngồi lên được. Vừa lúc, hiện tại các Đại Trụ đều đang hoang mang, Lăng Ước Tề, Quách Tử Mặc, còn có Sở Thanh hai ngày qua liên tiếp lấy lòng Đại Lương ngài. Ngài xem, có nên tìm cơ hội tiếp kiến để thêm thân cận không?
Kiều Hướng Vinh gật đầu.
Đại Trướng phòng nói:
- Hồng Thần Diệu đứng đầu Bát Trụ, hiện tại đang du ngoạn hoa sơn, có nên phái người đi...
Kiều Hướng Vinh xua tay cắt đứt lời y:
- Lão thất phu kia không có chí lớn, cũng không có bản lĩnh, đừng thấy y đứng đầu Bát Trụ, đó chỉ là Thường lão đại chiếu cố y là lão quân nhiều năm đi theo hắn thôi. Người này không được trọng dụng nhiều, cũng không thể trọng dụng, hơn nữa, ta cũng chẳng để tâm tới y.
Đại Trướng phòng gật đầu:
- Tôi hiểu. Vậy thì, tôi đi an bài ba người Lăng Ước Tề, để Đại Lương gặp mặt.
Hồng Thần Diệu hắt hơi một cái thật to, day day mũi.
Thiếu Hoa Sơn này tường đá trải rộng, cửa trại, giếng đá, giường đá, cửa ngầm…đều cổ sơ kiên cố, là nơi Ngõa Cương Tùy Mạt phản vương nâng cờ tụ binh.
Ngọn núi cao nhất Thiếu Hoa Sơn do ba ngọn núi liên kết tạo nên, được gọi là Đông Phong, Trung Phong và Tây Phong. Đông Phong và Trung Phong nằm sát nhau ở bên ngoài, hầu như đều là nham thạch thẳng tắp, tựa như một cây cột lớn mọc lên từ mặt đất. Trung phong là Tuyệt đỉnh Thiếu Hoa Sơn, Tây Phong thấp hơn so với Trung Phong.
Đông Phong, Trung Phong và Tây Phong kề sát nhau, cao hơn hai nghìn mét, chỗ rộng nhất chỉ hơn mười thước. Phía nam là vách đá dựng đứng sâu không thấy đáy, phía bắc là đường dốc khó leo, sơn thế dị thường hiểm trở.
Đỉnh núi có bụi cây, có tùng bách cao chọc trời, mây trắng lượn lờ, quái thạch đứng sừng sững. Đứng ở trên đỉnh núi nhìn quanh, bắc có vị Thủy như mang, uốn lượn về phía đông. Đông nhìn Thái Hoa Sơn sững sững trong mây, nguy nga cao ngất. Nam thấy vạn sơn phập phồng, như thẳng đến thiên địa, tây vọng gió sương vạn dăm, vô nhai mênh mông.
Phong cảnh đẹp như thế, chỉ có ở đây mà thôi.
Vừa thấy Hồng Thần Diệu hắt xì hơi, thiếp thất Ngũ Nương dịu dàng nhận áo choàng từ tay nha hoàn, choàng cho ông ta.
Hồng Thần Diệu ra khỏi đầu gió, ngồi xuống tảng đá lớn khuất gió.
Ngũ Nương ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng hỏi:
- Từ lúc A Lang nhận được tin tức Trường An truyền đến sau thì cứ im lặng mãi, như có điều suy nghĩ. Ở Trường An xảy ra chuyện lớn à?
Hồng Thần Diệu cười cười, nói:
- Không ngoài dự đoán của ta, quả thực có đại sự xảy ra. Hơn nữa, việc này vẫn chưa xong đâu!
Ngũ Nương nhíu mày lại, nói:
- A lang đứng đầu Bát Trụ, vì sao không trở lại? Nhỡ đâu Thường lão đại trách móc...
- Đúng là cái nhìn của phụ nữ!
Hồng Thần Diệu cười. Ông ta lắc đầu, trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên nói:
- Ngũ Nương à, Thường lão đại ban đầu đến chợ Tây, dưới trướng 300 tráng sĩ, đều là lão quân xuất ngũ. Nàng biết vì sao chỉ có ta trở thành người trong Bát Trụ không?
Ngũ Nương đáp:
- Dĩ nhiên là A lang dũng mãnh thiện chiến, được Thường lão đại rất coi trọng!
Hồng Thần Diệu cười khà khà, véo má bà ta, nói:
- Cái miệng nhỏ này đúng là khôn khéo, so với kỹ thuật tối qua thì khôn khéo hơn đấy.
Ngũ Nương đỏ mặt, liếc nhìn hai bên, may mà hạ nhân không ở gần, bèn xấu hổ cắn ông ta.
Hồng Thần Diệu thu lại nụ cười, trầm tư nói:
- Nàng nói đúng, nhưng lại không đúng.
Ngũ Nương không hiểu:
- Ồ?
Hồng Thần Diệu chậm rãi nói:
- Lúc ban đầu, ta ở dưới trướng Thường lão đại, giống như hắn, cũng là binh đinh bình thường, vì sao về sau ta lại trở nên nổi bật?
Ông ta khẽ ho một tiếng, nói tiếp:
- Khi đó, chúng ta chiến đấu, thường xuyên đi đánh thành trì! Mà đánh thành trì, vậy thì thang mây đầu tiên trèo lên gọi là thang đầu. Thông thường lên thang đầu chết nhanh nhất. Cho nên trước đó, các quân sĩ trước ngày công thành sẽ thương lượng quyết định ngày mai do ai làm thang đầu. Có bốc thăm, có chơi đoán số, còn có người tâm huyết xung phong. Thật sự nếu như không có ai, đội chính sẽ phải chỉ danh. Mà ta, mỗi một lần đều chủ động yêu cầu đi đầu.
Ngũ Nương thán phục nói:
- A lang dũng mãnh phi thường!
Hồng Thần Diệu “hắc” một tiếng, nói:
- Nếu như ta dũng mãnh phi thường, thì giờ đã hóa thành một đống xương khô không có ai liệm thi rồi. Thực ra, làm thang đầu được sống sót, cũng phải có cách đấy.
Ngũ Nương tò mò nhìn ông ta. Hồng Thần Diệu nói:
- Ngươi leo lên, lăn cây lôi thạch trên đó chỉ biết nện xuống. Ngươi leo lên đầu tường, đao thương kiếm kích chỉ biết đâm lên. Không bằng cứ đợi trên đó, ngươi chưa kịp đứng yên bị lăn cây lôi thạch nện xuống, chỉ cần xoay người một cái là ngã xuống.
Ngũ Nương nghe thế mồm há to.
Hồng Thần Diệu nói:
- Ngã xuống, ngươi cũng đừng đứng lên, cứ nằm im giả vờ chết, giả vờ bị thương. Chờ thi thể của người khác ngã xuống, có thể trở thành tấm chắn thịt cho ngươi. Chờ đánh xong, trời đã tối, thì “hấp hối” bò lên. Cứ như vậy, mỗi một lần lần xông thành, ngươi đều xông lên trước nhất, đại tướng quân nhất định sẽ chú ý tới ngươi, nghĩ ngươi dũng cảm không gì sánh được. Chỉ cần ngươi được đề bạt, cơ hội chết của ngươi càng nhỏ…
Ngũ Nương ngập ngừng không biết nên nói như thế nào mới phải. Hồng Thần Diệu nói hết thảy, bà muốn khen nhưng không thể cất lời được.
Hồng Thần Diệu vỗ vỗ bắp đùi của bà ta, nói:
- Trước đây, ta kiên định không chịu nói, vì mặt mũi nam nhân. Giờ già rồi, sống mới là quan trọng nhất. Mà, bà cho là giả tạo như thế không nguy hiểm ư? Ngươi là người đầu tiên xông thành, tất cả mũi tên đều nhắm vào ngươi, lăn cây lôi thạch tất cả đều đập vào ngươi, cũng không phải ai đều may mắn tránh được, cho ngươi cơ hội giả chết như thế.
Ông ta dừng chốc lát, nói:
- Hướng chết mà sống, mới là dũng sĩ chân chính Ta biết, ta làm không được. Nhưng ta tự hỏi, ta cũng không phải hạng người nhát gan, chỉ là, cơ hội sống chỉ có một, ta không muốn để cho cho người khác mà thôi!
Hồng Thần Diệu nhìn hướng Trường An, nhẹ nhàng nói:
- Hiện tại, lại phải trèo lên đầu tường. Ta già rồi, không làm được “Thang đầu” nữa. Ta biết, nếu quả thật kê tặc như ta khi một lần nữa làm Thang đầu, một khi thành công, ta có thể tiến lên một bước. Nhưng Hồng Thần Diệu ta không có dã tâm lớn như vậy, ta chỉ muốn là tiểu Phú sống yên ổn…là đủ. Ta chỉ muốn được bên các nàng, bên con cháu, bên gia đình mình, là đủ rồi.
Ngũ Nương đỏ vành mắt, nhẹ nhàng ngả người vào ngực ông ta.
Hồng Thần Diệu vỗ về bả vai của bà ta, nói:
- Có chút thất vọng đúng không?
Ngũ Nương ở trong ngực ông ta nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không! Anh hùng, để nam nhân khác đi làm đi, thiếp chỉ muốn nam nhân của thiếp sống mà thôi!
Đúng lúc, một người áo xanh đi như bay lên đỉnh núi, Hồng Thần Diệu nhìn trang phục của gã, hiểu là Thường lão đại phái tới, ông ta thậm chí biết người này, bởi vì người này cũng là một trong 300 Binh biện Thường lão đại mang vào Chợ Tây, chỉ là gã lúc đó còn là tân binh, mới mười bốn tuổi thôi.
Hồng Thần Diệu đẩy Ngũ Nương ra, đi lên, nụ cười trên mặt khá gượng gạo:
- Lão đại... Muốn ta trở về à?
Người nọ gật đầu, lại lắc đầu:
- Lão đại hạ quân lệnh!
Hồng Thần Diệu sợ ngây người. Từ lúc rời khỏi quân đội, lão đại hầu như không dùng đến loại xưng hô quân lệnh này nữa, ý nghĩa này chính là phải chấp hành vô điều kiện. Lần đầu tiên trịnh trọng nói rõ là quân lệnh, chính là bọn họ tham gia trận chiến đối phó Tào Vi Đà.
Hồng Thần Diệu theo bản năng hai chân dẫm mạnh, đứng thẳng lên.
Người nọ nói từng câu từng chữ:
- Lão đại nói, Hồng Thần Diệu lão rùa rụt cổ ngươi cứ ngoan ngoãn ở Thiếu Hoa Sơn ngắm cảnh đi. Ta không gọi ngươi, ngươi cũng đừng trở về. Nhưng lúc ta gọi ngươi, nếu ngươi muộn một khắc đồng hồ, ngươi hãy mang đầu tới gặp ta!
Hồng Thần Diệu vừa nghe hai chân đã run lên. Cái ông ta sợ là, Thường lão đại không ngờ hiểu rõ tâm tư của mình. Thường lão đại là từ hành trình lên Thiếu Hoa Sơn lần này của mình mà phát hiện ra, hay là từ năm xưa khi mình làm ‘Thang đầu” đã phát hiện ra rồi?
Ông ta không biết, cho nên, sợ muốn chết!


Bạn cần đăng nhập để bình luận