Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 455: Đại mưu bất mưu.
Đường phu nhân ra tay rộng rãi như vậy, Thái Tử Lý Thừa Càn nhất thời cực kỳ vui mừng.
Hơn nữa “Đường phu nhân” răng trắng, đôi mắt sáng như sao, nhìn vô cùng xinh đẹp. Mỹ nữ chỉ cần trả lời khéo, thật sự có hiệu quả, hai người gặp mặt có cảm giác vui mừng. Nói chuyện một phen, Lý Thừa Càn xác nhận Đường phu nhân chỉ là muốn dựa vào cái chức cao này của hắn, dựa vào thế của Thái Tử để thoát khỏi áp bách và khống chế của gia tộc, đây là mục đích chủ yếu, sau đó chính là sống yên ổn ở Trường An, làm ngoại bộ khó khăn nên nàng dùng tiền cũng không giải quyết được nên mượn thế của Thái Tử để đối thủ biết khó mà lui.
Đường phu nhân cũng không công khai chiêu bài cờ hiệu Thái Tử, khoác lác ở Trường An mà nàng trả giá tiền vàng, hai người đúng theo nhu cầu mỗi bên, ăn nhịp với nhau.
Khi rời khỏi Đông Cung, Thái Tử Lý Thừa Càn tự mình tiễn nàng ra cửa, chuyện này đối với Thái Tử mà nói thì cực kỳ hiếm có, đối với một dân nữ, lại là một góa phụ thì càng là một vinh dự rất lớn, tuy rằng loại chuyện này cũng không thể lấy ra tuyên dương.
Thấy Thái Tử hồi phủ, xoay người bước lên xe, Dương Thiên Diệp nói với Mạc Bạch Diệm người vì lo lắng khi nàng độc thân đi vào chỗ nguy hiểm nên đi theo đánh xe:
- Lý Ngư vẫn bị nhốt tại Đại Lý Tự?
Mặc Bạch Diệm trầm mặc một lát, nói trong tiếng bánh xe lộc cộc:
- Cô nương, chúng ta không có cách nào cứu hắn thoát khỏi chốn ấy đâu.
- Ta hiểu…
Dương Thiên Diệp khẽ thở dài, dựa vào tấm đệm mềm nghĩ: “Con người kia mỗi khi đi đến chỗ nào đều gây ra vô số sự cố, lần này cuối cùng lại tự mình tìm đường chết sao?”.
Nàng ngẫm lại cảnh Lý Ngư ly kỳ thoát khỏi tù ngục Trường An, ở Lợi Châu lại đấu với Thái Thú, ở Mã Ấp đấu với Tứ đại khấu, ở chợ Tây đấu với hai Đại Lương, sau đó trong quá trình này không hiểu sao lại trở thành giám tạo linh đài, nàng luôn cảm thấy ông trời sẽ không để một nhân vật thần kỳ như vậy uất ức mà chết.
Chỉ có điều thế lực sau lưng lúc này chính là Thái Tử và Ngụy Vương, đây chính là hai quái vật lớn, chỉ tùy tiện quấy lên sóng gió gì đó là bao nhiêu người tan xương nát thịt, hắn… thật sự may mắn thoát khỏi không? Dương Thiên Diệp nhắm hai mắt lại, suy nghĩ lung tung cũng không an tĩnh được, không nghĩ ra được gì. Bán trộm đồ vật linh đài, mưu đồ tiền tài. Ta trợ Thái Tử, để cho hắn nắm giữ một phần tài nguyên ổn định khổng lồ, có đủ lý do thoát tội. Nếu ngụy vương biết như vậy tất sẽ mất đi lý do công kích trí mạng, có lẽ hắn sẽ buông tay?
Nói như vậy hắn sẽ không cắn chết Lý Ngư, Lý Ngư cũng không bị bắt được tại chỗ, hắn phủ nhận liên lụy trong đó, cũng giống như Vương Siêu.. vậy thì rất có thể sẽ không bị giết, khả năng lớn nhất là… lưu đầy biên hoang.
Dương Thiên Diệp nghĩ vậy lại có cảm giác yên lòng hơn một chút. Nhưng một ý niệm đột nhiên xẹt qua trong đầu, trong lòng Dương Thiên Diệp nhảy dựng, bỗng ngồi dậy:
- Không đúng! Ngụy Vương không dễ dàng mới ra tay, nếu ra tay, chỉ chứng Thái Tử còn có thể quay đầu lại sao? Hắn chỉ muốn cho Thái Tử tội danh buôn bán trộm đồ vật linh đài thôi ư? Nếu hắn có ý tưởng ngầm chế ra cảnh bán trộm văn vật, chỉ là che dấu tai mắt người khác. Mục đích thật sự là vật mấu chốt, bói toán thiên vận, đoán trước hiện tượng thiên văn…
Vậy… Thái Tử chẳng lẽ không thể bị chết?
Một khi thành lập tội danh này, đó mới thực sự là độc. Thử nghĩ, Lý Thừa Càn là đương kim Thái Tử, tương lai làm Hoàng Đế. Hắn lại thừa dịp xây dựng cải tạo linh đài, tự lấy dụng cụ thiên văn sau đó bói toán thiên vận, đoán trước hiện tượng thiên văn, vậy hắn muốn làm cái gì? Chỉ là muốn biết khi nào cha hắn chết? Nếu hắn không có dị tâm, kiên nhẫn làm Thái Tử là được.
Hoàng đế một ngày nào đó sẽ chết. Bí mật bói toán thiên vận rõ ràng là có ác ý, một khi bói toán ra kết quả không như ý, lập tức sẽ có hành động.
Nói vậy, không chỉ Thái Tử phải chết, tất cả mọi người ở linh đài đều phải chết, Lý Ngư nhất định trốn không thoát. Lúc đó căn bản Hoàng đế sẽ không tra hắn là có oan không, cũng không có hứng đi tìm hiểu, đây là đại án, đến con mình còn giết, ai còn quản có chôn vài người oan uổng hay không.
Tuy nhiên, kế hoạch này cũng không thực hiện một cách dễ dàng như vậy. Bởi vì muốn làm thành chuyện này, thứ nhất phải tìm được nghi khí thiên văn ở Đông Cung. Thứ hai phải có người ở Đông Cung phản bội, làm chứng, hai chuyện này cũng đều không dễ làm.
Muốn đem một đồ vật tới Đông Cung mà người của Đông Cung không phát hiện, người ở Đông Cung đều là người chết à?
Tuy nói Ngụy Vương được sủng ái, nhưng dù sao gã cũng là Vương. Đã là người của Thái Tử lại không hi vọng một ngày nào đó hắn đăng cơ tọa điện? Chính mình có công sẽ thăng chức rất nhanh, ai sẽ là người tố giác, chạy tới chỗ Ngụy Vương nương tựa?
Dương Thiên Diệp trái lo phải nghĩ, lo được lo mất, đi đoạn đường này đau hết cả đầu…

- Cho người chúng ta biết, trong ngoài Đông Cung, bao gồm hết thảy biệt trang, tặng điền, đất phong, đề phòng kỹ hơn, phàm là vận tiến vào bất luận là đồ vật gì cần phải tỉ mỉ kiểm tra, cho dù nhỏ như một chiếc nhẫn, đề phòng Ngụy Vương tính toán…
Tô Hữu Đạo nói xong ngẩng đầu lên, nụ cười vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt sắc bén như dao nói:
- Mặt khác nghĩ biện pháp tra điền trang của Lý Thái một chút, đất phong, phủ đệ, xem có khả năng thâm nhập không, nếu như trong phủ Đại công thần tố cáo này tra được đồ vật linh đài chưa từng nộp lên trên, vậy thì….
- Thuộc hạ hiểu!
Người nói chuyện chính là một thương nhân trung niên, mặt đầy tang thương, quần áo cũ kỹ, hắn lấy ra một đồng tiền lớn, cần thận đón nhận chiếc dù của Tô Hữu Đạo, đi về dưới sườn, quay về phía Tô Hữu Đạo gật đầu, ánh mắt băn khoăn, mãi đến khi xác nhận không có người theo dõi, mới bước đi nhanh hơn.

- Vẫn là câu nói kia, không thể trực tiếp cắn Thái Tử.
Thượng Thư lão sư của Ngụy Vương sau khi vắt hết óc suy nghĩ thật lâu mới phun ra một câu như vậy.
- Tiểu vương hiểu được! Nếu trực tiếp liên quan vu cáo Thái Tử, cho dù tiểu vương có thắng cũng nhất định phải thua. Cho dù phụ hoàng trục xuất Thái Tử cũng sẽ không tiếp nhận một đứa con cầm cây đao đâm về phía huynh đệ của mình làm người kế nhiệm.
Lễ bộ thượng thư Vương Khuê vui mừng gật đầu nói:
- Vương gia nghĩ thông triệt, chính là đạo lý này. Cắn chết Thái Tử gia lệnh Trần Kiệt là phương pháp đơn giản nhất nhưng lại rất dễ bị bại lộ mục đích thật sự của Vương gia. Nói vậy, Vương gia cho dù là thắng cũng là thua. Cho nên cắn Lý Ngư là thích hợp nhất. Giám sát chế tạo Vương Siêu đương nhiên là nhập án, Thái Tử gia lệnh khó chối được tội này. Thái Tử một mực không biết rõ tình hình ư? Tuy nhiên, đương nhiên là Thái Tử tiên hạ thủ vi cường, khống chế con của Thái Tử gia lệnh, Trần Kiệt thà chết không chịu thừa nhận là có liên quan tới Thái Tử, chúng ta chỉ có thể động vào Lý Ngư.
Ngụy Vương Lý Thái gật đầu nói:
- Giám tạo Lý Ngư, gia lệnh Trần Kiệt, giám hộ Vương Siêu, nếu ba người đều có liên quan tới vụ án. Phụ hoàng là người hiểu chuyện, người khẳng định biết, chuyện này Thái Tử không thoát khỏi có liên quan, mặc dù không có chứng cứ, không vấn tội Thái Tử nhưng cũng không muốn dùng cái tội này kéo Thái Tử xuông, nhưng không bao lâu sau nhất định sẽ tìm cơ hội trục xuất Thái Tử.
Lễ bộ thượng thư Vương Khuê cười nói:
- Đối với chúng ta mà nói như vậy là đủ rồi, dù sao chúng ta không muốn mạng của Thái Tử, chỉ cần hắn nhường ngôi vị Thái Tử thôi.
Lưu Kịp nhướng mày nói:
- Kỳ thật thần còn nghĩ tới một chiêu tuyệt sát. Nếu như chúng ta có thể tìm cơ hội, đưa đồ vật linh đài tới quý phủ của Thái Tử, chuyện này…
Thượng Thư Vương Khuê nghiêm mặt lại nói:
- Tuyệt đối không thể! Hiện tại chúng ta đã chiếm thượng phong, hà tất mạo hiểm như vậy. Đồ vật này, trong tay chúng ta có sao? Còn phải nghĩ biện pháp đi lấy một cái, nếu như xảy ra bất trắc, hậu quả ra sao? Địa bàn Đông Cung là nơi chúng ta có thể nhúng chàm ư? Nếu người chúng ta mua chuộc cắn lại một cái, khi đó sẽ thế nào?
Vương thượng thư còn muốn nói tiếp thì Lưu Kịp đã cười nói:
- Thương thư chớ lo nghĩ, đó chỉ là ý tưởng đột phát, nói ra cho Ngụy Vương và Vương thượng thư tham khảo.
Vương thượng thư trừng mắt nhìn gã, lại nói với Ngụy Vương:
- Vương gia không thể làm như vậy, mưu quốc chi hơi, nào có đạo lý chết ngay từ lần đầu tiên? Đây là đùa với lửa! Thần cho rằng một khi Lý Ngư nhận tội, bách quan kết tội Thái Tử hay là tiến thêm một bước Lý Ngư cắn Thái Tử, Vương gia ở trước mặt Hoàng đế
- Biện bạch cho Thái Tử, chủ trương cố gắng khống chế án tử ở chỗ ba người Lý Ngư, Vương Siêu và Trần Kiệt.
Ngụy Vương Lý Thái lúc đầu còn ngẩn ra sau chợt bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay cười nói
- Vẫn là lão sư suy nghĩ chu đáo, đây thật sự là lão thành mưu nước chi đạo. Ba người này chỉ cần thành lập tội danh, nói Thái Tử không phải là chủ mưu, thằng ngốc cũng không tin…! Ta khi đó phải biện giải cho Thái Tử ca ca, trong lòng phụ hoàng có một cái cân, sẽ biết con trai có tư cách đưa giang sơn của người kéo dài nhiều đời.
Ba người vỗ tay cười to.
Cửa sổ nhà giam cách đầu Lý Ngư hai trượng, ánh mặt trời chiếu từ bên trên xuống bao phủ trên người của hắn. Hắn ngồi đó, tóc rồi bù, trong mớ tóc rối là khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan đoan chính xinh xắn, hai mắt rạng rỡ có thần, sống mũi cao ngất
Nhất là đôi môi tuyệt đẹp như cung.
Ở trước mặt hắn không hề có bảy bạn thù ngồi vây quanh tạo thành “ngục bát tiên” mà chỉ có một Bao Kế Nghiệp, vẻ mặt như đưa đám nhìn Lý Ngư.
Lý Ngư lại không nhìn gã, mà nhìn lên con ruồi trước mặt, nhẹ nhàng di động, đột nhiên đưa tay phải ra, ngón giữa và ngón trỏ triển khai vô ảnh thủ bắt ruồi, đáng tiếc chậm một giây, con ruồi bay qua, còn bay quanh một vòng giống như trào phúng hắn.
Lý Ngư thở dài:
- Ai! Đã lâu không luyện, không quen tay.
Bao Kế Nghiệp vẻ mặt đưa đám nói:
- Tiểu lang quân, ngươi còn nhàn hạ bắt ruồi bọ à? Chúng ta… có phải sắp xong đời rồi không?
- Cái rắm!
Lý Ngư khinh thường bĩu môi, cẩn thần nhìn cách tù phạm khác trong nhà lao rồi hạ giọng nói:
- Lúc này ngươi biết vì sao cháy rồi hả? Sổ sách ở trong tay ta vẫn còn, đó là căn cứ chính xác giúp chúng ta trong sạch, có gì phải sợ.
Bao Kế Nghiệp hưng phấn đi tới gần hai bước nói:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Vậy.. sao tiểu lang quân không lấy ra? Chỉ cần đưa ra chứng cớ, chúng ta không phải trong sạch rồi sao?
- Còn chưa phải lúc…
Lý Ngư nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Lúc này ta rửa sạch tội, Ngụy Vương không còn đường lui, chỉ có thể trở mặt, trực tiếp xé Thái Tử. Thái Tử chống đỡ chật vật có hận ta hay không? Ngụy Vương đã có ý muốn đẩy ta vào chỗ chết, về sau này không đối phó ta sao? Hai kẻ đã nhắm vào oan gia ta, mặc kệ bọn hắn người nào thắng, kết cục ta vẫn là người thê thảm nhất.
Bao Kế Nghiệp kinh ngạc nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ, chúng ta có chứng cớ mà không đưa ra, chả lẽ phải chịu chết thay người ta?
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Vậy thì không, ta là thánh nhân như thế à?
- Vậy ý của tiểu lang quân là…
- Một bên là một vị vương gia được sủng ái nhất trong các vương, một bên là Thái Tử, đứng bên nào cũng rất nguy hiểm.
- Chuyện này… tiểu nhân ngu dốt, không hiểu rõ ý tứ của tiểu lang quân.
Lý Ngư lại mỉm cười, thần bí nói:
- Đầu tiên cứ để bọn họ đấu với nhau liều sống liều chết, không thể tự thoát ra được, mặt mày xám thành tro thì chúng ta mới ra tay.
Bao Kế Nghiệp nghi hoặc nói:
- Tiểu lang quân, không phải tiểu nhân không hiểu ý tứ của ngươi, chỉ là nghe có mơ hồ cảm giác bỉ ổi?
Lý Ngư vỗ bờ vai của gã thân thiết nói:
- Ta chỉ nói vài thành ngữ mà thôi, ngươi nha, nên đọc thêm nhiều sách… càng nghĩ càng sai lệch.


Bạn cần đăng nhập để bình luận