Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 138: Đồng cảm
- Ôi! Triệu Tứ Nhi, ngươi nghe gì không, tối hôm qua, trong nhà chủ trại xảy ra đại sự!
- Ta biết rồi. Ôi chà! Ngươi nói Lưu đại chủ sự cũng thật là, không biết rốt cuộc y nghĩ gì, chỉ cần y mở miệng ra, trong độ tuổi hay không trong độ tuổi trong trại, nhưng phàm là cô nương thì sẽ sắp thành hàng đi theo y, y muốn tìm dạng nào cũng không được, đại tiểu thư không thích y, cũng không đáng để y…
- Ta không phải nói cái này, ta muốn nói là Lý Ngư…
- Lý Ngư? Tên tiểu tử vừa mới đến sao?
- Đúng rồi. Nghe Lý Bảo Văn nói, khi bọn họ xông vào, Lý Ngư cũng ở trong phòng. Đại tiểu thư cũng không mặc y phục, nhưng không phải bị Lưu chủ sự cởi, mà Lưu chủ sự lúc đó đã bị đánh ngất xỉu rồi. Mà ngươi nói xem, Lý Ngư chạy vào trong phòng đại tiểu thư làm gì?
- Ừ…
Chỉ chớp mắt, Triệu Tứ Nhi lại tìm đến Vương Ngũ:
- Ấy, Vương Ngũ, ngươi nghe nói chưa, tối hôm qua…
- Rồi! Đương nhiên là nghe nói rồi. Ngươi nói ả nha đầu Lương Diên đó, ăn cháo đá bát. Ả là người bên cạnh đại tiểu thư, người mà tương lai đại tiểu thư được gả đi thì ả chính là đại nha đầu thông phòng, ngươi nói người đàn ông của đại tiểu thư còn có thể kém được sao? Nhưng ả, lại cấu kết với Lưu chủ sự, hại chủ …
- Ta không phải nói ả ta, ả ta không phải sẽ bị bán vào kỹ viện sao. Ta đang nói đến Lý Ngư mà.
- Lý Ngư? Lý Ngư làm sao?
- Lưu chủ sự vẫn luôn thích đại tiểu thư, nhưng chưa từng cưỡng ép tiểu thư, tối hôm qua lại xông vào khuê phòng của đại tiểu thư?
- Ngươi muốn nói…
- Cũng không phải là ta nói, ta chỉ là nghe nói, ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi chớ nói cho người khác biết đấy. Tối hôm qua, đại tiểu thư và Lý Ngư ở trong phòng làm chuyện đó chuyện đó, ngươi hiểu chưa, Lưu chủ sự ghen tuông dữ dội, kết quả là…
Lại chớp mắt một cái, Vương Ngũ lại tìm đến Lưu Thất:
- Ta nói ngươi biết, tối hôm qua, đại tiểu thư nhà chúng ta cùng với tên tiểu tử Lý Ngư vừa mới tới, đang dính như keo, đang nóng lên ta cắn ngươi một cái, ngươi hôn ta một cái thì Lưu chủ sự ghen tuông dữ dội xông thẳng vào làm loạn, kết quả đại đương gia sợ việc xấu trong nhà bị lan truyền ra ngoài, đã viện lý do, đuổi y đi rồi.
- Không phải chứ, từ trước tới giờ chưa hề nghe nói đại tiểu thư thích nam nhân nào, mà Lý Ngư đó vừa mới tới, sao lại có thể gì gì đó với đại tiểu thư được?
- Hừ! Ngươi vẫn không tin ư, là Triệu Tứ tối qua chính mắt nhìn thấy đó. Ôi trời, hai con người, toàn bộ đều không mặc y phục. Ôi trời, không phải ta nói đâu đấy nhé, không phải ta…
- Đừng đi mà, ngươi đừng đi, Trời ạ! Nói nhanh lên, nói chi tiết một chút đi…
- Ôi chao, lúc đó~Ôi chao! Lưu Thất ca, ngươi rãnh rỗi quá, chúng ta đi vào thành nhé.
- Vương Ngũ, ngươi bị bệnh à?
- Ngươi mới có bệnh đó, đại tiểu thư vừa mới đi qua từ sau lưng ngươi đấy!
- Mẹ ngươi!
Có một số người thức dậy muộn đến nỗi bữa sáng chưa kịp ăn, sự việc đêm qua đã truyền ra toàn bộ Long gia trại. Lưu chủ sự đã đi rồi, Lương Diên đã bị bán vào kỹ viện, những người liên quan chỉ còn lại hai người Long đại tiểu thư và Lý Ngư, vừa hay một nam một nữ, vừa hay đều rất trẻ tuổi.
Vì vậy, tiêu điểm của câu chuyện tự nhiên đặt trên hai người bọn họ.
Long Tác Tác vừa đi vào, bên này một đôi hoan hỉ vui mừng, bên kia một đôi rỉ tai thì thầm, người thì ngồi xổm trên ngưỡng cửa nước bọt văng tung tóe, người thì ngồi trên cái cối đá khua chân múa tay, người ta nói cái gì, nàng không nghe được một câu, nhưng tất cả những người khi mà nàng đi qua nàng thì đều câm như hến, những cặp mắt tò mò né tránh, không cần nghe thấy, nàng cũng biết được rằng khẳng định có liên quan đến nàng, hơn nữa cũng không phải là lời nói gì tốt lành.
Long Tác Tác càng nghĩ càng giận.
Nàng sải bước lớn, nhanh đến chỗ ở của Lý Ngư, vừa đẩy cửa viện, thì ông chủ cho thuê nhà đang quét tuyết trong sân. Long Tác Tác kìm nén tức giận, hỏi:
- Cừu lão bá, Lý Ngư đâu rồi?
- Ấy, đại tiểu thư tìm Lý Ngư à, ta vừa mới thấy hắn đi qua viện bên kia, chắc là đi phơi nắng.
Long Tác Tác không nói lời thứ hai, quay đầu bước đi.
Ông chủ cho thuê nhà ném cây chổi đi, nhanh chân chạy, tuổi tác lớn như vậy, cũng không sợ trên đường giẫm phải tuyết trơn mà ngã, ông ta vội chạy tới xông vào bên sân của ông bạn già, bên trong sáu bảy người nhàn rỗi, già có trẻ có, đang ngồi trò chuyện gì đó.
Chủ cho thuê nhà giật cửa hét lên:
- Này này! Lúc nãy đại tiểu thư đi tới nhà của ta đó.
Mọi người:
- Hả?
Chủ nhà cho thuê:
- Hả cái gì mà hả, tiểu thư không phải tới để tìm ta, các ngươi đoán xem chuyện gì, nàng ấy tới tìm Lý Ngư. Hắc hắc! Sáng sớm nghe người ta nói ta vẫn không tin, hóa ra là thật!
- Tam gia, ta nói vậy, ngươi vẫn không tin sao. Ôi chao, Long đại tiểu thư hoa không bị mất, tuy rằng nói ta căn bản không có cơ hội, nhưng vừa nghe nàng ấy có nam nhân, trong lòng ta vẫn khó chịu.
Nếu Long Tác Tác nghe thấy những người này nói như thế sau lưng nàng, chỉ sợ là sẽ chết tức tưởi. Nhưng mà, nàng lại không có thiên nhãn thông, đương nhiên nghe không được, cũng nhìn không thấy.
Long Tác Tác rẽ đến viện tử kia, thật sự đã tìm ra Lý Ngư.
Trong viện này nói trắng ra là sân cỏ khô. Mảnh đất này đặc biệt bằng phẳng, vào mùa thu, mọi người để lương thực ở trên mảnh sân này tiến hành tuốt vỏ. Do trong trại kinh doanh, thường xuyên muốn xe ra, mà xe ra thì phải có gia súc. Cho nên mùa đông trên sân này sẽ tích trữ mấy chục đống cỏ khô.
Những người trong thôn vào buổi tối đốt củi sưởi ấm, ban ngày làm việc, cho nên vào ban ngày, chỉ cần bên ngoài có đủ ánh nắng mặt trời, gió không lớn, thì sẽ ấm áp hơn so với trong nhà.
Mảnh sân phơi này không có vật cản, ánh nắng mặt trời đủ, có chút gió nhỏ, mọi người sẽ đào một cái lỗ trên đống cỏ cao, nằm bên trong, phơi nắng mặt trời, điều đó cũng thật dễ chịu.
Lý Ngư trước kia chưa từng tới khu vực Tây Bắc, đối với mùa đông ở đây vẫn không thích ứng cho lắm, cho nên nhìn thấy có người phơi nắng như vậy, lập tức học theo.
Kỳ thực hắn cũng chưa lười tới mức buổi sáng chạy đến chỗ này phơi nắng, vấn đề là hôm nay không cần biết hắn đến chỗ nào, người bên cạnh đều dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn hắn, những người vốn dĩ hay tán gẫu với hắn cũng không nói chuyện, làm cho hắn cũng ngại đi qua, tóm lại không việc gì để làm, lại tìm không được người để trò chuyện, vì vậy hắn mới chạy đến đây để phơi nắng.
Tối hôm qua lăn qua lăn lại, không ngủ được, giờ nằm trong ổ cỏ khô, nằm phơi dưới ánh nắng ấm áp, trên mặt chụp một cái mủ rơm, hắn mông lung buồn ngủ thì Long đại tiểu thư lại tìm đến.
- Lý Ngư!
Long đại tiểu thư đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, trên đống cỏ khô nhìn thấy Lý ngư đang nằm trong ổ cỏ. Tuy rằng hắn bịt mắt lại, nhưng tổng thể thân hình không lệch đi đâu được.
Lý Ngư nghe có người gọi hắn, lười nhác túm mũ rơm lên, lại giương mắt nhìn thấy Long Tác Tác miệng cắn một cành cỏ khô, nửa cười nửa không mà nhìn hắn. Trong lòng Lý Ngư giật mình, ngồi bật dậy.
- Long đại tiểu thư?
Trong ổ cỏ mềm mại, tay chống xuống dưới, bụng Lý Ngư ưỡn ra một cái, đặt cái mông trượt xuống đống cỏ khô, cười trừ nói:
- Đại tiểu thư, cô tìm tôi?
Long Tác Tác liếc hắn, nói:
- Ngạo mạn trước rồi cung kính sau, làm sao?
Lý Ngư tươi cười:
- Đầu tiên không biết cô là đại tiểu thư của Long gia trại, tiểu nhân còn ăn bát cơm của Long gia trại, nào dám không cung kính đối với đại tiểu thư người?
- Vậy sao?
Long Tác Tác hất đầu, rất thanh lịch nhổ cành cỏ đi, trừng mắt:
- Tối hôm qua, ngươi chui vào phòng ta làm gì?
Lý Ngư sớm đã có chuẩn bị, sắc mặt không thay đổi, tim không đập mà nói:
- Tối hôm qua, tiểu nhân nhìn thấy Lương Diên và Lưu chủ sự thì thầm với nhau, thần sắc bất thiện, cảm giác có việc kỳ lạ, liền theo dõi, kết quả nhìn thấy Lưu chủ sự lẻn vào khuê phòng của cô nương người.
Hắn thở dài, vẻ mặt khó xử nói:
- Đại tiểu thư người cũng biết rằng, Lưu chủ sự ở trong trại, là nhân vật lớn, tuy cảm thấy không đúng, nhưng trước khi không có chứng cứ, tiểu nhân nào dám trói cổ tay y, cho nên tiểu nhân cũng lặng lẽ ẩn vào trong khuê phòng của người, nhỡ may y thật sự giống như tiểu nhân tưởng tượng, thì cũng kịp thời ra tay cứu vãn.
- Ồ! Hóa ra là vậy!
Thần sắc Long Tác Tác ngây ra, nhìn Lý Ngư nói:
- Nói như vậy, là ngươi có ý tốt. Ta còn phải đa tạ ngươi, mới không rơi vào tay của kẻ phản bội.
Trong lòng Lý Ngư vui mừng, haha! Cô gái ở Tây Bắc này, so với Dương Thiên Diệp vẫn dễ lừa gạt hơn.
Hắn vội vàng khoát tay nói:
- Không cần đa tạ, thân là một phần tử của Long gia trại, đây đều là việc ta nên làm.
Long Tác Tác cười híp mắt nói:
- Ngươi ẩn thân trong phòng ta, đã thấy hết toàn bộ rồi chứ?
Lý Ngư cười nói:
- Ta luôn nhìn chăm chăm…Oái? Nhìn cái gì?
Long Tác Tác xấu hổ e sợ cúi đầu xuống, vân vê dây thắt lưng, ngượng ngùng nói:
- Sự thanh bạch của người ta, hết thảy dựa vào ngươi. Ngươi…đã thật sự thấy những gì, người ta sẽ không trách ngươi đâu.
Tâm thái xấu hổ như một bông hoa đẹp của Long Tác Tác, làm cho Lý Ngư không khỏi rung động trong lòng, không khỏi hơi có chút tiếc nuối:
- Thật sự không nhìn thấy gì cả. Hài, mà bức bình phong bằng gỗ kia, lại không phải trong suốt.
Long Tác Tác lắp bắp nói:
- Nhưng…nhưng sau đó, ngươi đá nát thùng tắm…
Lý Ngư bỗng nhiên nghĩ tới cảnh xuân kia, cảnh con dê non trắng muốt kia, không khỏi nói:
- Lúc đó, tuy là có nhìn…nhưng cũng chẳng nhìn ra được gì, tiểu nhân chỉ lo đi kéo chăn mền để che cho cô thôi.
Lý Ngư suýt nữa thì bị Long Tác Tác lừa gạt mà nói thật ra, có điều ánh mắt của hắn rủ xuống, nhìn thấy má lúm đồng tiền xấu hổ của nàng, nhưng đôi chân của nàng vừa đủ đứng vững, vừa đủ nâng lên, động tác này sao lại giống hệt động tác khi hắn chuẩn bị đánh Lưu Tiếu Tiếu thế.
Hắn lập tức đổi giọng, đáng tiếc là đã muộn. Long Tác Tác ngẩng đầu lên, ánh mắt ác nghiệt, nào còn đâu chút thẹn thùng.
Nàng hừ lên:
- Đều nói lỡ miệng, còn giả vờ! Lương Diên tối qua vẫn luôn đi cùng với ta kiểm hàng da, làm gì mà có thời gian đi gặp Lưu chủ sự. Bổn cô nương sớm đã hỏi rõ ràng, hai người y sớm đã hẹn trước, chỉ chờ khi ta dẫn Lương Diên về phòng, y sẽ lặng lẽ lẻn vào. Còn ngươi lẻn vào phòng của ta làm gì, có phải là muốn chui vào chăn của ta không?
- Không có!
Lý Ngư ngay cả thời gian 0.1 giây cũng không có, lập tức đáp lại. Giơ ba ngón tay lên trời, vẻ trang nghiêm, trịnh trọng thề:
- Lý mỗ người dám thề với trời, đối với Long cô nương tuyệt đối không có chút tà niệm. Lòng này.. trời đất có thể chứng giám…Ôi chao, cô thật là!
Lý Ngư hai tay đỡ, tạo thành một thanh “chốt cửa sắt” cứng rắn ngăn cản cú đá của Long Tác Tác, hai tay của hắn tê rần, bởi vì trên đất rơi rớt rơm, cho nên đứng không vững, cả người ngửa về phía sau, té ngã nhào vào trong ổ rơm.
- Ngươi nhìn thấy toàn thân ta, ta khoét mắt ngươi ra!
Long Tác Tác gào thét lên, giống như một con hổ cái nhảy lên, bổ nhào trên người Lý Ngư, đồng thời giơ hai ngón tay cắm vào mắt của hắn.
Lý Ngư nào chịu để cho nàng ta đắc thủ, lập tức bắt lấy cổ tay nàng ta, dựa vào sự đàn hồi của đống cỏ khô, nảy lên người Long Tác Tác, quấn lấy eo, ép nàng ta xuống dưới.
Quyền thuật cao thủ thật sự đã ra tay, kỳ thực cũng không đẹp cho lắm, huống hồ gì lúc này hai người lại đang vật lộn, đã không có kỹ xảo quyền thuật đáng để nói, hoàn toàn là cuộc cạnh tranh về tốc độ và sức mạnh, đánh đến mức “cát bay đá chạy”.
Hai người vật lộn nửa ngày, một đống cỏ vốn dĩ chỉ để một người nằm lại bị hai người vận động kịch liệt tạo thành một cái hố to, hai người đánh nhau trong ổ rơm mềm mại, tứ hướng đều không có lực, cho nên hao tổn nhất là thể lực, cả hai đều mệt đứt hơi thở hồng hộc, động tác cũng không lặp lại mãnh liệt như lúc nãy.
Lúc này, Dương Thiên Diệp mặc một chiếc áo choàng da vô cùng bẩn, khiêng mấy miếng da dê cứng đi đến trước đống rơm, trợn to mắt, há mồm, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Lý Ngư và Long Tác Tác phát giác có người, không hẹn mà cùng ngừng lại động tác, cũng cùng ngoảnh đầu lại nhìn về phía nàng.
Lúc này hắn và Long Tác Tác vừa đúng với một tư thế nam dưới nữ trên, Long Tác Tác muốn nhảy lên vung tay đánh vào mặt Lý Ngư, Lý Ngư ôm cổ Long Tác Tác không cho nàng ta đứng dậy. Bốn chân của hai người xoắn chặt lại với nhau, hai khuôn mặt dính rất gần nhau, khuôn mặt đều đỏ bừng lên, thở hổn hển, trên tóc đều là cọng cỏ, bộ dạng đó thật sự muốn mập mờ bao nhiêu, thì mập mờ bấy nhiêu.
Ba con người, sáu cặp mắt, nhìn nhau lúc lâu, Long Tác Tác đột nhiên kêu lên:
- Đừng hiểu lầm! Không phải như ngươi nghĩ đâu!
Lý Ngư thì có chút hả hê nói:
- Long đại tiểu thư, người bây giờ biết được cảm giác của ta rồi chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận